Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong lòng Phương Mặc hiểu rất rõ, tu vi của Phương Long chẳng qua chỉ là Nguyên Khải Cảnh ngũ trọng, chỉ cần trong đại hội ngày mai hắn không nương tay, Phương Long sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Đây là lần đầu tiên hắn cãi lại lời của phụ thân mình.

“Bây giờ ngay cả lời của vi phụ mà ngươi cũng không nghe nữa sao?!”

Phương Thiên Ngạo có chút tức giận.

Nghe những lời của Phương Thiên Ngạo, Phương Mặc không thể nhịn được nữa, hắn gầm lên với người:

“Từ nhỏ đến lớn, cho dù ta có làm tốt đến đâu, người cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta một lần! Ngay cả khi ta nỗ lực tu hành, trở thành thiên tài được mọi người công nhận, trong mắt người vẫn chỉ có hai người đệ đệ kia của ta! Ta cũng là con trai của người mà! Ta chỉ muốn hỏi rốt cuộc là tại sao?? Tại sao!!”

Tiếng gầm giận dữ ấy, chứa đựng bao nhiêu tủi hờn và cay đắng của một thiếu niên trong suốt hơn mười năm qua.

Phương Thiên Ngạo không trả lời câu hỏi của Phương Mặc, mà chỉ lạnh lùng nói:

“Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi nhường cơ hội này cho đệ đệ của ngươi, sau khi ta trăm tuổi, Phương Gia này sẽ là của ngươi.”

“Ta tuyệt đối không!!”

“Nghịch tử!”

Lời vừa dứt, Phương Mặc liền cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột ép về phía mình.

Sắc mặt Phương Mặc trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá đơn độc giữa biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bão tố lật nhào.

Phương Mặc nghiến chặt răng, cố sống cố chết chống đỡ lại áp lực này, hắn sẽ không khuất phục, và cũng không thể nào khuất phục!

May mắn thay, luồng áp lực ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Phương Mặc.

Phương Thiên Ngạo nhìn sâu vào Phương Mặc một cái.

“Ngươi tự lo liệu đi.”

Nói xong, người liền phất tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Phương Thiên Ngạo khuất dần trong màn đêm, Phương Mặc từ từ buông lỏng nắm đấm đang siết chặt, vô lực chống tay lên bàn, cúi đầu, hai mắt vô thần.

Với tuổi đời còn quá nhỏ, hắn không thể nào hiểu được, tại sao một người ưu tú trong mắt người ngoài như hắn, lại không được coi trọng đến thế trong lòng của chính phụ thân mình.

“Haiz…”

Một tiếng thở dài già nua vang lên từ phía sau.

Phương Mặc không quay đầu lại, giọng nói có chút khàn đặc: “Liễu Bá, người nói xem rốt cuộc ta đã làm sai ở đâu?”

Một bóng người lưng còng đi đến bên cạnh Phương Mặc, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Thiếu gia, cậu đã làm rất tốt rồi, có lẽ gia chủ cũng có nỗi khổ riêng.”

Phương Mặc ngẩng đầu, nhìn lão nhân với vẻ mặt hiền từ trước mắt, vành mắt dần dần đỏ lên.

Liễu Bá, trước đây là quản gia của mẫu thân hắn. Sau khi mẫu thân qua đời, ông vẫn luôn chăm sóc cho Phương Mặc. Đối với hắn, Liễu Bá còn thân thiết hơn cả người thân.

Chỉ ở trước mặt Liễu Bá, Phương Mặc mới có thể không chút kiêng dè mà bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Liễu Bá nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Mặc, ánh mắt có chút phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, thiếu gia luôn vô cùng khao khát tình thương của cha, nhưng gia chủ lại luôn làm như không thấy…

Haiz, đúng vậy, rốt cuộc là tại sao?

Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi…

“Được rồi thiếu gia, ngày mai là đại lễ thu đồ của Thiên Kiếm Tông rồi, đây là món chè hạt sen bạch ngọc ta vừa mới nấu xong, cậu uống đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong, Liễu Bá đưa bát chè hạt sen bạch ngọc trên tay phải về phía Phương Mặc.

Nhìn bát chè vẫn còn ấm nóng trước mắt, trong mắt Phương Mặc lộ ra vẻ cảm động.

Hắn nhận lấy bát chè, uống ừng ực vài ngụm là hết sạch, ánh mắt hắn trở nên kiên định, vừa lau miệng vừa nói với Liễu Bá: “Liễu Bá, ngày mai ta nhất định phải bái nhập vào Thiên Kiếm Tông!”

Trong mắt Liễu Bá hiện lên vẻ vui mừng.

“Ừ, ta tin thiếu gia nhất định có thể bái nhập vào Thiên Kiếm Tông.”

Tại một căn phòng xa hoa trong Phương Gia, ánh nến leo lét, mờ ảo.

“Ngươi thật sự nỡ lòng từ bỏ Phương Mặc sao?”

Một giọng nói đầy vẻ quyến rũ vang lên.

“Đương nhiên.”

Phương Thiên Ngạo nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay, bình thản đáp.

Chỉ thấy người phụ nữ ấy có làn da như bạch ngọc, dung mạo kiều diễm, vẻ quyến rũ lan tỏa.

Đó chính là nhị phu nhân của Phương Gia, Lâm Phượng.

Lâm Phượng dùng ngón tay lướt nhẹ trên lồng ngực rắn chắc của Phương Thiên Ngạo, dịu dàng nói:

“Ngươi phải biết rằng thiên phú tu hành của Phương Mặc rất cao, một khi bái nhập Thiên Kiếm Tông, nếu không có gì bất trắc, thành tựu tương lai của hắn chắc chắn sẽ vượt qua ngươi.”

Phương Thiên Ngạo vừa vuốt ve người đẹp trong lòng, vừa thản nhiên nói: “Trên con đường tu hành này, có quá nhiều thiên tài chết yểu giữa đường, ta không thể đặt hy vọng của cả gia tộc vào một tương lai hư vô mờ mịt.”

Ngừng một chút, Phương Thiên Ngạo cúi đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong lòng với ánh mắt đầy thâm ý, rồi nói tiếp: “Ta quan tâm đến hiện tại hơn.”