Hoạt Nhân Thâm Xử

Chương 17. Cảm giác thỏa mãn

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"La... Địch?"


La Địch, người lẽ ra đang phải tĩnh dưỡng vết thương, lại xuất hiện ở đây. Trên cánh tay hắn vẫn còn nguyên lỗ thủng do bị xuyên qua, chỉ được sát trùng sơ sài bằng cồn.


Hắn bước đến bên cạnh đầu cương thi đang giãy giụa, khuôn mặt gần như không có cảm xúc.


Hạ một chân quỳ xuống, Dùng tay trái nắm chặt mái tóc bết dính đầy mùi hôi thối của cương thi, kéo mạnh lên, nhấc đầu nó ra khỏi mặt đất một chút, để lộ khuôn mặt mục rữa, méo mó đáng sợ, nhe răng gớm ghiếc.


La Địch làm vậy chỉ để "lấy góc độ phù hợp", đầu cương thi hiện tại tạo với cơ thể một góc khoảng 32,5 độ.


Mọi thứ đã sẵn sàng.


Tay phải hắn cầm chặt con dao phay lớn, giơ cao lên. Trong màn đêm, khuôn mặt La Địch trở nên mờ nhòe, như thể hắn đang đeo một chiếc mặt nạ đen.


"Xoẹt!"


Lưỡi dao xé toạc không khí, phát ra âm thanh sắc lạnh.


"Rắc!"


Chỉ một nhát, đốt sống cổ của cương thi bị chặt đứt hoàn toàn, dao đã cắm sâu vào thịt.


Anna, người đang ghìm chặt cương thi, tròn mắt kinh ngạc. Với lực và kỹ thuật chém như vậy, thêm một nhát nữa chắc chắn có thể chặt rời đầu nó.


Ngay lúc này, âm khí lại bùng lên. Chiếc kim bạc cắm ở huyệt Phong Phủ sau đầu cương thi bị đẩy ra một lần nữa.


Khi Cao Vũ Hiên định tiến lên cắm lại kim, La Địch chỉ liếc mắt ra hiệu, bảo anh ta chỉ cần giữ chặt thân cương thi là đủ, không cần cắm thêm kim.


Nhát dao thứ hai rơi xuống, chính xác cắm vào vết chém đầu tiên.


"Keng!"


Âm thanh kim loại va chạm vang lên do hiệu ứng cứng hóa. Nhưng dù cứng hóa đến đâu, vết thương vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn được. Lần này, lưỡi dao ăn sâu thêm một centimet.


Cảm nhận được nguy cơ, cương thi điên cuồng giãy giụa. Từ cơ thể nó, từng luồng khí đen không ngừng tràn ra.


Tuy nhiên, dưới sự kìm hãm của ba người, cơ thể cương thi vẫn bị ghìm chặt xuống đất. Dù giãy cỡ nào, lưỡi dao đang giơ cao kia vẫn rơi xuống một cách chính xác.


Nhát dao thứ ba…


Nhát dao thứ tư…


Từng nhát dao như được sao chép hoàn hảo, đều nhắm vào đúng vết chém trước đó, từng bước cắt sâu vào cổ cương thi.


Nhát dao thứ năm!


Lần này, không còn âm thanh kim loại vang lên nữa.


Cương thi đang điên cuồng giãy giụa bỗng dưng khựng lại.


Ba người đang ghìm chặt nó cũng lập tức nhận ra sự im lặng bất ngờ này. Họ dần dần di chuyển ánh mắt lên cơ thể cương thi. Trên chiếc cổ đen sạm, cái đầu đã không còn.


Dưới ánh trăng nhàn nhạt, La Địch từ từ đứng dậy từ tư thế quỳ một gối.


Ánh trăng mờ ảo treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hắn.


Cái đầu của cương thi được La Địch nhấc lên cao, như tuyên bố chiến thắng, cũng như trưng ra một chiến lợi phẩm.


Khoảnh khắc này khiến tất cả cảm giác căng thẳng trong lòng mọi người tan biến hoàn toàn. Kết thúc rồi!


Lớp trưởng, mặc kệ những vết bẩn bám đầy trên người khi ghìm cương thi, lập tức đứng lên, vỗ mạnh vào lưng La Địch.


"La Địch, cậu thực sự lợi hại đấy! Mặc dù trường học có huấn luyện thực chiến trong giờ thể dục, nhưng chỉ là những thứ cơ bản thôi. Cậu đã từng học bài bản đao pháp sao?"


La Địch, đang tận hưởng cảm giác hân hoan như trong đoạn kết một bộ phim hành động, bị câu hỏi của lớp trưởng kéo trở lại thực tại.


"Chưa từng học. Tôi chỉ thường xuyên thái rau, nấu ăn ở nhà thôi."


Hắn nói thêm: "Các cậu đã hoàn toàn khống chế được con quái vật này rồi. Nếu tôi còn không làm nổi mấy cú chặt cơ bản, thì cũng chẳng xứng tham gia buổi thực hành này."


Lớp trưởng bị câu nói của hắn làm phân tâm, liền hào hứng nói: "Nấu ăn à~ Nghe cậu nhắc đến mấy lần rồi đấy. Lần tới nhất định phải nếm thử tài nghệ của cậu... Còn giờ thì mau vứt cái đầu trong tay cậu đi, nhìn ghê chết đi được~"


Lúc này, La Địch mới sực nhớ ra mình vẫn đang cầm cái đầu của cương thi.


Tuy nhiên, hắn không ném đi ngay, mà cẩn thận đặt xuống đất. Sau đó, hắn giơ con dao phay lên, bổ cái đầu ra làm bốn phần, để tránh khả năng nó sống lại.


Tiếng sấm vang dội!


"Ầm rầm!"


Tia chớp xẹt qua những tầng mây, cơn mưa lớn giống như ban ngày lại trút xuống, như thể viện nghiên cứu có khả năng điều chỉnh chính xác thời tiết ở khu vực núi non, dùng cơn mưa để rửa sạch những vết bẩn trên người mọi người.


Cùng lúc đó, từ khu rừng trên núi vọng lại một giọng nói qua loa phát thanh:


≮ Dị thường mô phỏng đã được loại bỏ. Buổi thực hành lần này kết thúc sớm. Xin các thành viên tham gia thu dọn đồ đạc cá nhân và nhanh chóng xuống núi. Xe của chúng tôi sẽ đưa mọi người đến khu vực nghiên cứu gần nhất để nghỉ ngơi, sau đó tiến hành tổng kết buổi thực hành. ≯


Khi nghe thấy thông báo này, tảng đá nặng nề đè nén trong lòng mọi người cuối cùng cũng được đặt xuống. Họ thả mình trong làn mưa, cảm nhận sự thanh tẩy của những dòng nước chảy.


"Wow! Không ngờ lại hoàn thành sớm như vậy. Vậy là chúng ta có thêm một ngày nghỉ để vui chơi rồi. Nhanh lên, quay về phòng ngủ lấy ba lô, chuẩn bị đi nhận lời khen từ viện nghiên cứu nào. Về đến nơi, tôi nhất định mời mọi người một bữa thật hoành tráng!"


Dưới tiếng hô hào của lớp trưởng, mọi người dù đã mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, quay lại căn nhà cổ để thu dọn đồ đạc.


La Địch dùng tay ôm chặt vết thương trên cánh tay phải. Dù vết thương đã được sát trùng bằng cồn, bên trong vẫn còn sót lại những tạp chất màu đen. Nếu không xử lý kịp thời, có thể sẽ dẫn đến nhiễm trùng nặng. Tuy vậy, hắn vẫn đắm chìm trong cảm giác hưng phấn từ cuộc tàn sát vừa rồi, hoàn toàn quên mất nỗi đau.


Cao Vũ Hiên trên đường trở về phòng cũng để ý đến cánh tay giả của mình. Lớp da giả bị trầy xước cần phải sửa chữa, mà chi phí sẽ không hề rẻ. May mắn là phần hợp kim bên trong không bị hư hại.


Quay lại phòng ngủ, lớp trưởng tuy đang thu dọn ba lô nhưng lại lấy ra sẵn một bộ dụng cụ y tế, nhanh tay kéo La Địch lại, cầm lấy cánh tay bị thương của hắn.


"Hử! Một lỗ đã gần thối rữa đến tận xương rồi, vậy mà cậu vẫn có thể vung tay chém như không có chuyện gì. Nước mưa vừa rồi chắc cũng lọt vào không ít, phải xử lý ngay mới được."


Lớp trưởng đổ cả chai cồn sát khuẩn lên vết thương, sau đó lấy ra một cuộn băng gạc y tế lớn, nhanh chóng quấn quanh cánh tay La Địch. Những thao tác này đều là kỹ năng cơ bản của môn y tế trong trường, nhưng động tác của lớp trưởng lại vô cùng thành thạo và nhẹ nhàng.


La Địch bất giác cúi đầu nhìn lớp trưởng đang chăm chú băng bó cho mình.


Lần này, hắn không vội vã dời ánh mắt đi như thường lệ mà lặng lẽ ngắm nhìn một lúc lâu, lần đầu tiên quan sát ai đó một cách nghiêm túc.


Mái tóc đuôi ngựa cao, rối bời và ướt đẫm, cùng thân hình dính đầy vết bẩn từ cương thi của lớp trưởng, vậy mà trông cô vẫn tinh tế hơn ấn tượng thường ngày.


Vừa cắt gạc, lớp trưởng vừa nói: "May mà đội chúng ta có người thích uống rượu, nếu không nhờ cồn sát khuẩn, cánh tay này của cậu có khi phải cắt bỏ rồi. Khi đó, cậu sẽ giống Tiểu Cao, phải lắp tay giả thôi."


Cao Vũ Hiên, đang thu dọn ba lô bên cạnh, rõ ràng nhạy cảm với chủ đề này. Anh ta lập tức quay đầu lại định nói gì đó, thì…


Đôi mắt anh ta bỗng mở lớn, biểu cảm đông cứng. Bộ não lập tức truyền tín hiệu đến giọng nói: "Tránh ra!!"


"Vụt!"


Chiếc rìu bổ xuống, âm thanh xương gãy và thịt rách vang lên trong căn phòng.


Lớp trưởng khi nghe tiếng hét đã kịp né người sang một bên. Nhưng cô chỉ cảm thấy vai phải của mình lạnh toát, sau đó là một cơn đau rát như lửa đốt.


Cô ngoảnh lại nhìn, phát hiện chiếc rìu chiến của Anna đã cắm sâu vào vai phải mình, gần như chạm tới lồng ngực.


La Địch, với cánh tay đã được băng bó, lập tức chống tay xuống đất, tung một cú đá mạnh vào bụng người tấn công.


"Rầm!"


Anna bị đá bay, đập mạnh vào bức tường bên trong phòng ngủ. Cây rìu vẫn cắm chặt trên vai lớp trưởng.



Cả phòng chết lặng.


Người ra tay chính là Anna, người thân thiết nhất với lớp trưởng trong nhóm.


Họ không thể hiểu tại sao Anna lại biến thành như vậy, cũng không rõ sự thay đổi này xảy ra từ lúc nào.


Anna, đang ngồi tựa vào bức tường, nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai lớp trưởng, để lộ một nụ cười méo mó, không giống như của con người.


Trong khoang miệng đang hé mở của cô, mọi người có thể thấy rõ chiếc lưỡi cong cuộn áp sát vào vòm miệng.


Ngay sau đó, cô dùng lực gõ mạnh lưỡi xuống: "Tách!"


Âm thanh khó chịu vang vọng khắp căn phòng.