Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
【Nhà tù Cựu Thành】
Nhà tù này có kiến trúc như một tòa thành thời Trung Cổ, với sảnh lớn và lối vào được bao bọc bởi những bức tường cao tới 50 mét.
Trên tường, cứ mỗi đoạn lại có một trạm gác nhân tạo, phối hợp cùng máy bay không người lái để kiểm tra an ninh.
Trên đỉnh tường dường như còn có một loại lưới điện vô hình hoặc màng bảo vệ đặc biệt nào đó.
Một chiếc xe hơi màu đen với các đường vân xám, phần mái được gắn trang trí bằng một chiếc mũ kim loại, từ từ tiến vào bãi đỗ xe rộng lớn trước nhà tù.
Cửa xe mở ra, từ ghế lái chính và ghế phụ bước xuống hai đôi giày da màu đen, nhưng kích cỡ có sự chênh lệch rõ ràng.
Cả hai người đều mặc áo khoác dài màu đen, trên ngực đính huy hiệu hình con mắt, tuy nhiên chất liệu và màu sắc của chúng không giống nhau.
Người bước xuống từ ghế lái chính là một thanh niên có vẻ ngoài "da dẻ mịn màng," trông không quá ba mươi tuổi. Vừa xuống xe, y đã bị nhà tù trước mặt thu hút hoàn toàn.
Ngược lại, người từ ghế phụ bước xuống là một người trung niên có vẻ mặt mệt mỏi, với đôi quầng mắt sâu như những rãnh cày. Ông ta uể oải vươn vai, trông như đã ngủ suốt cả chặng đường đến đây.
Người trung niên không nhìn về phía nhà tù mà lại dõi mắt vào chàng thanh niên bên cạnh: “Thiếu nhân lực đến thế sao?”
Câu hỏi khàn khàn như cánh tay thò ra từ khe đá, kéo sự chú ý của thanh niên trở về.
Chàng trai gãi đầu ngượng ngùng: “Ngài Anderson, ông vừa lên xe là ngủ ngay... Tôi tên là Trương Trì, thuộc Bộ Khoa học Hành vi. Lần này là Bộ trưởng sắp xếp để tôi đi cùng ông ‘thăm tù.’ ”
“Cầm theo chim, đi theo tôi.”
Trương Trì hơi ngạc nhiên: “Nhà tù cấp cao như thế này cũng cần mang theo chim sao?”
Anderson không muốn nói nhiều, ông lấy từ bên trong áo khoác ra một chiếc hộp kim loại hình quả trứng.
Khách!
Vỏ hộp mở ra bằng cơ chế tinh xảo, một con chim trông giống vẹt lập tức bay ra và đậu trên vai phải của Anderson.
Trương Trì cũng dùng cách tương tự để thả chim của mình, để nó đứng lên vai.
Thế là hai người, một trước một sau, bước vào cánh cổng đầy áp lực của nhà tù.
Xác minh danh tính. Nộp lại vũ khí. Lấy máu xét nghiệm. Kiểm tra tâm lý.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, hai người được một quản giáo mặc đồ bảo hộ toàn thân dẫn đi sâu vào trong nhà tù, vượt qua khu hỗn hợp tương đối mở.
Khu hỗn hợp này có những buồng giam mở, nơi đủ loại lời lẽ thô tục vang lên. Các phạm nhân hiếm khi thấy những người ăn mặc chỉnh tề mà lại không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào như vậy.
Đi qua khu hỗn hợp, băng qua một hành lang dài khép kín hoàn toàn, sau đó theo cầu thang xoắn ốc đi xuống thêm 50 mét, họ đến khu vực sâu nhất của nhà tù biên giới này. Ngay cả quản giáo lẫn phạm nhân thường cũng không muốn đến gần nơi đây.
【Khu giam giữ đặc biệt】
Những tù nhân bị giam ở đây thường đã phạm phải những tội ác vượt quá ranh giới tử tội, hơn nữa bản thân họ cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, họ không thể bị xử tử.
“Địch tiên sinh đã được chuyển đến phòng cách ly trao đổi. Hai người chỉ được phép thăm trong 15 phút. Nếu có bất kỳ sự cố nguy hiểm nào xảy ra, chúng tôi sẽ ngay lập tức chấm dứt buổi thăm.”
Anderson vừa xoay khớp cổ tay vừa dặn dò Trương Trì: “Trương Trì, cuộc đối thoại tiếp theo sẽ do tôi chủ trì. Không có sự cho phép của tôi, cấm nói chuyện với Địch tiên sinh, thậm chí hãy cố gắng hạn chế giao tiếp bằng ánh mắt.”
“Rõ, tôi sẽ tập trung vào ghi chép.”
Trương Trì đã lấy sẵn cuốn nhận ký chuyên dụng của bộ để chuẩn bị ghi lại nội dung cuộc nói chuyện sắp tới.
“Đi thôi.”
Họ băng qua khu vực chuyển tiếp cuối cùng, nơi có một loại kính chống đạn mới để cách ly tù nhân bên trong.
Là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, lại phải tiếp xúc với một phạm nhân như vậy, Trương Trì không tránh khỏi căng thẳng. Y đã nghiên cứu kỹ hồ sơ trước khi đến và biết rất rõ người này nguy hiểm ra sao.
Hồ sơ gọi gã ta là “Ác Quỷ.”
Biệt danh này xuất phát từ lời kể của một người sống sót, người khẳng định rằng kẻ gây ra vụ thảm sát không phải là con người, mà là một con quỷ có đôi mắt phát sáng rực lửa và cặp sừng cong trên đầu.
【Hội chứng bạo lực】, 【Chỉ số thông minh cao】, 【Mất nhân tính】, 【Thể chất siêu phàm】 – Những từ khóa này được ghi trong hồ sơ và Trương Trì nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, khi Trương Trì nhìn qua lớp kính, y chỉ thấy một thanh niên bình thường đang thực hiện những động tác chống đẩy chuẩn mực.
Không có cặp sừng cong, không có làn da đỏ như quỷ dữ. Người thanh niên này cũng có tóc đen, da vàng giống như Trương Trì. Dù nhận thấy có khách đến, người đó vẫn không dừng lại, chỉ khẽ mấp máy môi đếm số: “198, 199, 200…”
Sau khi hoàn thành 200 lần chống đẩy, “Địch tiên sinh” mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, có vẻ như cố tình chỉnh chu để đón tiếp "khách". Tuy nhiên, do chống đẩy, mồ hôi đã làm ướt đẫm phần lớn áo sơ mi.
Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, ấn tượng đầu tiên của Trương Trì là... thân thiện.
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Trương Trì ngay lập tức nhận ra dưới vẻ ngoài thân thiện kia là một mối nguy hiểm vô hình, khiến cả người y lập tức trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, ánh mắt của "Địch tiên sinh" cũng chuyển hướng sang y, hai ánh mắt giao nhau.
Trương Trì, với thành tích xuất sắc và điểm thực hành gần như tuyệt đối để trở thành thực tập sinh điều tra viên, ngay lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt lưng. Tuy vậy, y vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lễ phép gật đầu chào.
Lợi dụng động tác gật đầu chào hỏi, y cúi xuống ghi lại cảm giác vừa rồi vào quyển sổ tay trên tay mình.
"Địch tiên sinh, lần này chúng tôi đến đây là để nhờ ông hỗ trợ phân tích một vụ án đặc biệt."
Anderson nhanh chóng tiếp lời, đồng thời đưa một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn vào máy quét. Một bản sao chép nhanh chóng được chuyển đến tay Địch tiên sinh.
Chỉ mất ba phút để lướt qua tập tài liệu, Địch tiên sinh đã xếp lại chúng gọn gàng, giữ chặt trong tay.
Căn phòng cách âm hoàn toàn, các cuộc trao đổi được truyền qua tín hiệu điện.
Giọng nói của Địch tiên sinh được thu nhận qua thiết bị gắn trên tường, chuyển thành tín hiệu điện rồi phát qua tai nghe của hai người.
Dù âm thanh đã được xử lý, giọng nói vẫn khiến người nghe cảm thấy khó chịu. Rõ ràng âm thanh phát ra từ tai nghe, nhưng lại tạo cảm giác như đến từ sâu dưới lòng đất.
"Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp những vị khách trẻ tuổi. Tôi có thể hỗ trợ phân tích vụ án, nhưng có một điều kiện. Nói chuyện với một ông già như Anderson chỉ làm tôi mau già đi. Để cậu thanh niên này nói chuyện về vụ án đi."
Anderson rất hiểu tính khí của tên tội phạm này, nếu từ chối thẳng thừng thì khả năng cao hôm nay họ sẽ phải quay về tay không. Ông quay đầu nhìn về phía Trương Trì, người đang chăm chú ghi chép.
"Hãy nhớ kỹ, trong cuộc nói chuyện tiếp theo, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin cá nhân của cậu. Chỉ cần hỏi những điều liên quan đến vụ án là được. Tôi sẽ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp, tôi sẽ dừng ngay cuộc gặp này."
Là thực tập sinh của Bộ Khoa học Hành vi, việc tiếp xúc với tội phạm là một phần công việc chính trong tương lai. Do đó, Trương Trì nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
Anderson, với tư cách là người đi trước, chủ động lùi lại, nhường không gian cho hai người trẻ.
Trương Trì không vội vã bắt đầu cuộc trò chuyện với tên tội phạm trước mặt, mà y nhắm mắt lại, sử dụng một phương pháp đặc biệt để giao tiếp với một thứ gì đó trong sâu thẳm tâm trí mình.
Sau khi kết thúc cuộc giao tiếp, y mở mắt ra. Sự non nớt của một người mới lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt vô cùng kiên nghị.
Khi y chuẩn bị bắt đầu trò chuyện với tên tội phạm sau tấm kính chống đạn, đối phương bất ngờ nở nụ cười thân thiện, đồng thời giơ tay phải lên, vẫy vẫy theo một nhịp cố định.
Âm thanh truyền qua tai nghe cũng đồng bộ, nhưng so với lúc trước đã trở nên thân thiện hơn nhiều.
"Lại gần đây một chút..."
Lời nói như muốn thấm vào ý thức của y. Nhưng Trương Trì vẫn không động đậy, dựa vào tinh thần của mình để chặn đứng sự dẫn dắt từ lời nói của đối phương.
Âm thanh trong tai nghe lại vang lên: "Ồ? Xem ra anh là một tân binh rất ưu tú. Nhưng nếu anh không lại gần, thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa."
"Tiến lên đi." Giọng nói của Anderson truyền đến từ phía sau.
Trương Trì hiện rõ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn bước chậm về phía trước, dừng lại cách tấm kính một mét.
"Khụ khụ... Địch tiên sinh có thể cùng tôi nói chuyện..."
Ngay khi y bắt đầu đặt câu hỏi, âm thanh từ tai nghe bất ngờ chen vào, cắt ngang lời y.
"Anh tên là gì?"
Trương Trì nhận ra mình vẫn chưa giới thiệu, đang định mở miệng thì lại bị ngắt lời.
"Trương... Chấn? Không đúng. Để tôi đoán xem, Trương Trì, đúng không?"
"Phải."
Khi Trương Trì định chuyển lại chủ đề chính, đối phương đã nhanh hơn một bước, nói thẳng kết quả phân tích vụ án: "Tên 'Hồ Điệp Sát Thủ' này sẽ tiếp tục gây án trong vòng ba ngày tới. Rất có khả năng nạn nhân hiện tại đã bị gã bắt cóc. Hãy điều tra khu vực xảy ra vụ án thứ hai hoặc thứ ba, tập trung vào những người đàn ông béo phì từ 45 đến 55 tuổi bị mất tích, có lẽ sẽ tìm được manh mối."
Địch tiên sinh vừa đưa ra phân tích, vừa khéo léo gấp tờ tài liệu trên tay thành một hình dạng nhỏ nhắn.
"Cảm ơn."
Sau khi nhận được thông tin hữu ích, Trương Trì không nán lại lâu hơn, dường như y đã cảm nhận được một mối nguy nào đó.
Khi y xoay người rời đi, âm thanh trong tai nghe lại vang lên.
"Vậy~ ngươi định khi nào thì ra tay giết người?"
"Hả?!"
"Để ta hỏi cách khác. Từ khi nào ngươi bắt đầu có ham muốn giết người, Trương Trì? Để ta đoán xem..."
Trương Trì lập tức tháo tai nghe, chấm dứt cuộc nói chuyện với Địch tiên sinh.
Tuy nhiên, cuộc trao đổi không hề bị ngắt quãng, ngược lại giọng nói của đối phương trở nên rõ ràng hơn. Không còn là giọng đã qua xử lý, mà như phát ra trực tiếp từ phía sau y.
Nếu trước đây giọng nói giống như đến từ dưới lòng đất, thì giờ đây nó như một khe nứt dẫn thẳng xuống địa ngục, giọng của quỷ dữ đang rỉ ra từ bên trong.
"Gì cơ?!"
Trương Trì kinh hãi phát hiện, tấm kính cách ly giữa y và tên tội phạm đã biến mất.
『Bình tĩnh lại~』
Một giọng nói nhẹ nhàng trong tâm trí giúp y lập tức xua tan sự căng thẳng. Trương Trì nhanh chóng đeo đôi găng tay đen đi kèm với áo khoác gió, chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Chiếc áo gió màu đen được chế tạo bằng vật liệu kim loại dẻo nhiều lớp đạt chuẩn chiến đấu, có thể cản đạn cỡ trung. Bản thân Trương Trì cũng đạt điểm cao nhất trong các bài kiểm tra đối kháng trước khi vào nghề.
Y vào tư thế vật Mông Cổ, chuẩn bị áp chế tên tội phạm trước mặt.
Xoẹt!
Một thứ gì đó lướt qua mắt y, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ. Liền sau đó, thứ gì đó rơi lả tả xuống đất.
Trương Trì cúi đầu nhìn, phát hiện mười ngón tay của mình đã rơi đầy dưới đất, đôi găng tay chiến đấu bị cắt một cách trơn tru.
Mười ngón tay liền tim. Nhưng não bộ y ngay lập tức kìm hãm cơn đau, đôi mắt nghiến chặt đầy giận dữ nhìn về phía Địch tiên sinh. Y thấy tài liệu giấy trên tay đối phương đã được gấp thành hình một con dao nhỏ.
"Giấy!"
Trương Trì không kịp kinh ngạc trước thủ đoạn của đối phương, bước chân khẽ dịch chuyển, tung ra cú chưởng toàn lực bằng bàn tay không có ngón.
Bốp! Một âm thanh va chạm của thịt vang lên.
Tuy nhiên, lòng bàn tay y không hề chạm được vào "Địch tiên sinh". Ngược lại, cổ tay y bị đối phương siết chặt. Cảm giác từ cú siết này hoàn toàn không giống tay người mà như một sợi xích sắt nóng rực đang khóa chặt cổ tay y.
“Rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì vậy?!”
Dù vậy, Trương Trì không hề có ý định bỏ cuộc. Y dứt khoát nhấc chân, tung ra một cú đá cao.
Bốp!
Lần này, cú đá đã đánh trúng. Thế nhưng, cảm giác từ mu bàn chân lại như vừa va vào một phiến đá. "Địch tiên sinh" đứng im bất động, chỉ có đầu hơi nghiêng khoảng 10 độ.
Nguy hiểm!
Trương Trì cảm nhận một mối nguy hiểm chưa từng có!
Ngay lúc đó, giọng nói thì thầm trong đầu y bỗng trở nên hỗn loạn, như thể toàn bộ khuôn mặt y sắp nứt ra.
Xì xì xì…
Một cấu trúc giống như xúc tu từ hốc mắt và kẽ răng của Trương Trì dần rỉ ra. Một vết nứt xuất hiện trên sống mũi y, tựa như cả khuôn mặt sắp toạc ra, để lộ phần kinh hoàng ẩn sâu bên trong.
Chíp! Chíp!
Tiếng chim hót vang lên liên tục.
Chú chim nhỏ trên vai Trương Trì – vốn luôn yên vị từ trước – giờ đây kêu loạn không ngừng, điên cuồng vỗ cánh như muốn thoát khỏi chủ nhân của mình.
Ngay khi Trương Trì sắp sửa biến đổi thành một hình dạng đáng sợ.
Vút!
Một thứ gì đó, nhanh đến mức mắt thường không thể theo dõi, lao thẳng tới từ phía trước.
Trương Trì cảm thấy có vật gì đó cắm sâu vào miệng mình. Quá trình biến đổi kinh hoàng trên khuôn mặt y bị buộc phải dừng lại. Ý thức trong não dần trở nên mơ hồ.
Cúi mắt nhìn xuống, y thấy một con dao gấp bằng giấy đã đâm sâu vào miệng, xuyên đến tận não, phá hủy một phần mô.
Trong giây phút tỉnh táo ngắn ngủi, Trương Trì nhớ lại vài chuyện:
Từ một ngày nào đó, y bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm vô hình trong đầu. Những tiếng thì thầm ấy đôi khi khiến y hành xử như một con người xa lạ.
Gần đây, dường như chính y đã ra tay sát hại bạn gái mình.
Bốp!
Cơ thể Trương Trì đổ ập xuống nền, dòng chất lỏng màu hồng rỉ ra từ miệng, nơi con dao giấy cắm vào.
Một nhân viên đặc vụ bị giết. Thế nhưng báo động của nhà tù vẫn không vang lên. Chỉ có tấm kính chống đạn, được dùng để ngăn cách, từ từ hạ xuống từ trần nhà.
Bên ngoài lớp kính, Anderson ung dung lấy thuốc lá từ túi ra, châm lửa hút. Đôi mắt ông nhìn vào thi thể, ánh lên một tia kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc này không phải vì cái chết của đồng nghiệp, mà là vì "Địch tiên sinh" dường như đã trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian bị giam cầm ở nhà tù.
"Địch tiên sinh" ngồi xổm xuống bên xác chết, có vẻ đang kiểm tra điều gì đó. Đồng thời, hắn lên tiếng phân tích:
“Tên này thậm chí còn không nhận ra cơ thể mình đã ‘thay đổi’, nhờ đó mới có thể ngụy trang hoàn hảo... Những thứ này đang ‘tiến hóa’.”
Giọng nói của Anderson vang lên qua tai nghe: “Lần này, chúng tôi lại phải làm phiền ông, Địch tiên sinh.”
“Nếu các ông đã biết trước người này có vấn đề, tại sao không giải quyết nội bộ?”
Anderson nhún vai: “Nếu tin tức về việc có ‘Kẻ mạo danh’ trong nội bộ chúng tôi lộ ra, chắc chắn sẽ gây ra nỗi sợ hãi diện rộng. Dù chỉ là rủi ro một phần vạn cũng không thể chấp nhận. So với việc đó, chuyện một đặc vụ bị tội phạm giết khi đến thăm nhà tù nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều.”
“Thật vậy sao?”
"Địch tiên sinh" bất ngờ đứng dậy, tiến sát tới tấm kính, áp sát cả khuôn mặt vào, tựa như muốn phá hủy nó từ bên trong.
Cảnh tượng này khiến Anderson, vốn dày dặn kinh nghiệm, toát mồ hôi lạnh: “Địch tiên sinh, ngài giúp đỡ chúng tôi chắc chắn sẽ được đền đáp. Vật ngài yêu cầu lần trước, chúng tôi đã tìm được rồi.”
Nghe thấy vậy, "Địch tiên sinh" ngay lập tức trở lại bình thường, lùi lại một bước, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Thật sao?”
Anderson lấy ra một cuốn nhận ký tay bọc da từ áo khoác. cuốn nhận ký có vẻ đã rất cũ kỹ.
“Tôi sẽ sao chép nó cho ngài.”
“Không cần, tôi muốn bản gốc.”
"Địch tiên sinh" cầm trên tay một nắm đầy răng người, chính là những chiếc răng mà hắn đã nhổ tạm thời từ thi thể trước đó. Những chiếc răng sắc nhọn này tựa như được gắn vào ngón tay hắn, trở thành một công cụ tạm thời.
Hắn đặt năm ngón tay lên mặt kính, xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ. Tấm kính chống đạn bị cắt thành một lỗ tròn.
Lần cử động này trực tiếp đưa tới ngục giam báo động, ánh sáng đỏ nhấp nháy. Thế nhưng, Anderson không hề lùi bước. Ông tiến lên một bước, trao cuốn nhật ký cho "Địch tiên sinh".
Nhận lấy cuốn nhận ký, "Địch tiên sinh" ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, toàn bộ sự chú ý dồn vào cuốn nhật ký.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bìa sổ, thậm chí áp mặt vào ngửi, như thể đang hôn lên làn da của người mình yêu.
“A~ Không có mùi của người khác, không ai lật xem qua. Thật tuyệt. Cảm ơn ông, Anderson.”
Cuộc thăm tù kết thúc. Anderson báo với ban quản lý nhà tù rằng tuyệt đối không được can thiệp vào việc "Địch tiên sinh" đọc cuốn nhận ký.
Quay lại phòng giam, "Địch tiên sinh" không giấu được sự phấn khích. Hắn rửa sạch máu trên tay, lau khô cẩn thận bằng khăn, rồi ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc.
Ngón tay hắn khẽ nâng bìa sổ lên, mắt tập trung vào từng dòng chữ bên trong.
【Người sở hữu: La Địch】
【Ngày bắt đầu: 10 tháng 6 năm 2026】
Ngày đầu tiên, trời nắng
Khi từng chữ trôi vào mắt, suy nghĩ của La Địch cũng theo đó mà quay về quá khứ, trở lại những năm tháng trung học đặc biệt và đầy khác lạ.