Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hổ Tử vừa thấy đối phương nhận ra, lập tức kích động lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi tìm lão Vương kia..."
Lục Phi vội vàng ngắt lời anh ta, nói: "Chúng tôi tìm ông bác kia mua đồ cổ, lần trước ông ấy cầm một món cho bạn của tôi, lúc ấy chúng tôi có việc gấp gáp phải đi, chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại lại trở về hỏi một chút.”
Nếu lão già là người thôn này, người đàn ông trung niên biết Hổ Tử tới tìm người tính sổ, chỉ sợ sẽ bao che lão già.
Lục Phi nói xong, còn dùng khuỷu tay đụng vào Hổ Tử một cái.
Hổ Tử kịp phản ứng, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, chúng tôi tìm ông ấy mua đồ cổ.”
“Mua đồ cổ? Chuyện khi nào?" Ai ngờ sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm cổ quái.
Mấy hôm trước, chính là ngày ông chủ của tôi tới nhà chú. Lúc tôi chờ ở bên ngoài, ông già kia cầm đồ cổ tới hỏi tôi có mua hay không.”
“Cậu không nhìn lầm chứ, thật sự là một ông già trên người có đốm đen?”
“Hóa thành tro tôi cũng nhận ra, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”
Thấy Hổ Tử thề son sắt, con mắt người đàn ông trung niên trừng rất lớn, một bộ biểu tình khiếp sợ, nói: "Thật đúng là hiếm có! Vậy mà thôn Hoàng Giác lại cam lòng lấy những bảo bối phiền phức kia ra bán?”
Hổ Tử khẩn cấp hỏi: "Chú ơi, chú biết ông ta sao?”
"Không biết, người của thôn bọn họ không thích lui tới cùng những người khác. Nhưng mà thôn của bọn họ có loại bệnh di truyền, chỉ cần người già trên người phát triển đốm đen, nếu như cậu không nhìn lầm, vậy khẳng định chính là người của thôn Hoàng Giác."
“Thôn Hoàng Giác ở đâu?”
“Ngay ở phía sau núi!Thật đúng là không nghĩ tới, trước kia nhiều người đi thôn bọn họ thu đồ cổ như vậy, bọn họ đều không vui, hiện tại lại chủ động lấy bảo bối ra bán."
Lục Phi tò mò nói: "Thôn bọn họ có bảo bối gì, rất nổi tiếng sao?”
"Nghe nói có một cổ mộ, bên trong chôn không ít bảo bối quý giá." người đàn ông trung niên nhìn bọn họ một cái, "Thì ra là các cậu không biết sao?"
“Ông ta không nói với chúng tôi nhiều như vậy, chỉ cầm một thứ cho chúng tôi xem."
Người đàn ông trung niên hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Mộ của bọn họ rất tà tính, trước kia có không ít kẻ trộm mộ đánh chủ ý. Các cậu đoán xem? Đi vài đợt người, không có ai trở về!”
“Hung ác như vậy?”
Lục Phi và Hổ Tử liếc nhau, đều cảm thấy cổ mộ kia nhất định là phần mộ của quỷ chết đói.
"Đồ vật bên trong cổ mộ tốt thì tốt, chỉ là quá âm, không có mấy người giữ được. Các cậu thật muốn thu đồ cổ, tôi còn có một bảo vật gia truyền..."
“Cám ơn chú, chúng tôi đi thôn Hoàng Giác trước xem sao.”
Hổ Tử nhét cả hộp thuốc vào tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng không khách khí, trực tiếp nhét thuốc vào túi quần, lại có lòng tốt nhắc nhở nói: "Các cậu thật muốn vào thôn, cũng đừng tay không mà đi. Người trong thôn đó tính tình quái lạ, trước kia có không ít người thu đồ cổ đi vào, đều bị bọn họ đuổi ra."
Hổ Tử xắn tay áo: "Tôi quan tâm bọn họ…”
Lục Phi đè anh ta lại, hỏi người đàn ông trung niên: "Vậy chúng tôi nên làm thế nào?”
“Người trong thôn bọn họ thích ăn thịt nhất, một ngày ba bữa đều có thể ăn, chúng tôi đều gọi bọn họ là thôn ăn thịt. Chỗ này của chúng tôi trên dưới trăm năm trước náo loạn nạn đói, nhà người tôi không có gạo mở nồi, chỉ có thôn bọn họ có thịt ăn. Các cậu mua chút thịt mặn qua đó, dễ nói chuyện.”
“Ăn thịt?”
Vẻ mặt Hổ Tử tràn đầy nghi hoặc.
“Như vậy đi, tôi thấy các cậu đi một chuyến cũng không dễ dàng, trong nhà tôi nuôi gà đất, các cậu mang theo hai con. Tôi không kiếm tiền, các cậu cho hai trăm là được.”
“Hai trăm?”
"Bên trong cổ mộ của họ bảo bối đáng giá cũng không ít, các cậu thật có thể thu mấy món đi ra, cam đoan các cậu phát đại tài, hai con gà tính là gì?"
Không đợi Hổ Tử trả lời, Lục Phi đã gật đầu trước.
“Được rồi, chú bắt cho chúng tôi hai con gà trống, phải có mào đỏ.”
“Được!”
Người đàn ông trung niên lập tức bắt hai con gà trống mào đỏ, bỏ vào túi da rắn, nhét vào trong tay Hổ Tử.
Hổ Tử mơ mơ hồ hồ đưa tiền, đi ra thôn mới phản ứng lại.
“Người anh em Lục Phi, có phải tôi lại bị hố hay không? Cái gì thôn ăn thịt hay thôn không ăn thịt, tôi thấy ông ta chính là vì bán tôi hai con gà mà bịa ra lời nói dối.”
Lục Phi cười nói: "Cũng không nhất định, chúng ta phải đối mặt với cổ mộ, gà trống nói không chừng có thể phát huy công dụng.”
Phía sau núi không thông quốc lộ, xe không lái lên được, hai người chỉ có thể đi bộ lên núi.
Thân thể Hổ Tử còn chưa hoàn toàn khôi phục, mệt đến thở không ra hơi.
Lục Phi vẫn còn khỏe.
Dọc theo đường núi uốn lượn hướng lên trên, lúc đến giữa sườn núi, bọn họ nhìn thấy một gốc cây Hoàng Giác rất lớn.
Thân cây tráng kiện đến khoa trương, hai người trưởng thành giang rộng cánh tay mới có thể vây quanh, ít nhất có trên trăm năm lịch sử.
Nhưng cây đại thụ chọc trời này đã sớm héo rũ, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, vặn vẹo vươn lên bầu trời, lộ ra một cỗ tang thương và thê lương.
Phía sau cây Hoàng Giác, có không ít thôn ốc cũ kỹ.
“Hẳn là nơi này.”
Lục Phi nheo mắt quan sát cây cổ thụ khô héo này.
"Loại cây này thông thường là cây phong thủy của một thôn, cây này to lớn như vậy, thôn này nguyên bản hẳn là rất tốt, thịnh vượng phát đạt. Đáng tiếc, cây đã chết, phong thủy của thôn cũng không tốt."
Hổ Tử vô cùng bội phục nói: "Người anh em Lục Phi, ngay cả phong thủy cậu cũng biết?”
“Hiểu một chút mà thôi." Lục Phi cười cười.
Khi còn bé luôn nghe ông nội giảng kiến thức phong thủy mệnh lý âm dương cấm kỵ các loại, ông nội nói, buôn bán tà vật chính là phải cái gì cũng hiểu, mới không dễ dàng giẫm hố.
Anh vô tri vô giác học không ít, nhưng ông nội vẫn để cho anh đi học thật tốt, trước đây cũng không có cơ hội thi triển.
"Cây phong thủy mọc đến trình độ này là không dễ dàng tử vong, thân cây âm trầm biến thành màu đen, thoạt nhìn giống như bị cái gì va chạm, chẳng lẽ thôn đã xảy ra biến cố lớn?"
Sau đó, Lục Phi đưa mắt nhìn về phía thôn.
Bên trong rừng núi vây quanh, phòng ốc thấp bé cũ kỹ yên lặng cuộn tròn.
Tường đất ngói xám, mặt tường trải rộng có khe rãnh như khuôn mặt người già. Cỏ dại tận dụng mọi thứ từ mỗi một góc chui ra, cây cối che giấu sân, héo tàn mà tĩnh mịch.
Nhìn qua chính là một nông thôn nhỏ hết sức bình thường, nhưng lại cho anh một loại cảm giác không thoải mái, anh lại tìm không thấy vấn đề ở chỗ nào.
“Mặc kệ thôn bọn họ thế nào, ông đây hiện tại sẽ tìm lão già chết tiệt kia tính sổ!”
Hổ Tử lau mồ hôi, sải bước đi về phía thôn.
“Chờ một chút! Bây giờ cậu tìm ông ta, khẳng định ông ta không nhận. Mục đích chuyến này của chúng ta là mộ phần, trước giải Ngạ Quỷ Sát trên người cậu rồi nói sau." Lục Phi gọi anh ta lại.
Hổ Tử suy nghĩ một chút, cứng rắn thu hồi hai chân.
“Cũng đúng! Chờ ông đây sống lại, sẽ trừng trị lão ta thật tốt!”
Nói xong, anh ta nhìn bốn phía.
"Ngọn núi này rất lớn, không biết cổ mộ ở đâu. Người anh em Lục Phi, tôi nhớ rõ hôm qua cậu nói, đến nơi cậu sẽ có biện pháp?"
“Đúng vậy." Lục Phi gật đầu.
“Biện pháp gì?”
“Đơn giản, nó sẽ tự tìm.”
Lục Phi bảo Hổ Tử mang theo gà, tự mình lấy ra đồng tiền ác quỷ kia, sau đó buộc một sợi dây tơ hồng lên đồng tiền, ném tiền xuống đất.
Một cơn gió thổi qua, lá rụng và cỏ dại nhẹ nhàng lay động.
Sau đó, đồng tiền kia giật giật, lại tự mình dựng đứng lên!