Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Hệ thống?”
“Mình không nghe nhầm chứ?”
Khoảnh khắc ngẩn ngơ trong lòng Cố Thừa Uyên lập tức bị sự hưng phấn cuốn trôi.
Đối với một kẻ từ năm lớp Sáu đã lăn lộn khắp các diễn đàn mạng như anh mà nói, hiểu biết về “hệ thống” còn nhiều hơn cả hệ thống!
Nhưng lúc này tuyệt không phải thời điểm để nghiên cứu “kim thủ chỉ” mới đến. Chưa kể chiếc xe buýt cũ kỹ kia sắp không cầm cự nổi đám zombie, chỉ riêng mấy bóng dáng loạng choạng ngoài đường đang gầm gừ lao về phía anh cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
May thay, trạm Bát Lý nằm ở đoạn giao giữa ngoại ô và thành phố, xung quanh chỉ lác đác vài ngôi nhà tự xây và ít xe cộ qua lại.
Cố Thừa Uyên rút điện thoại, run run chọn một chiếc xe điện công cộng, vừa quét mã vừa cảnh giác nhìn khoảng cách giữa bọn zombie và mình.
Cảm giác ấy khiến anh chợt nhớ đến lần chơi trò “mật thất thoát hiểm” ở Trùng Khánh—bị quỷ truy đuổi đến cửa, căng thẳng đến mức xoay nhầm hướng tay nắm, sống chết không mở nổi, cuối cùng phải nhờ “NPC quỷ” ra tay mở hộ…
Nhưng lần này, nỗi sợ ấy còn tăng lên gấp trăm lần. Bởi vì, nếu bị bắt thì là chết thật!
“Tít—Khóa xe đã mở!”
Âm thanh điện tử quen tai vang lên, Cố Thừa Uyên thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt vali lên chỗ để chân, chống một bên, vặn ga, chiếc xe điện lập tức vẽ một vòng cung rồi lao đi như mũi tên.
Phải công nhận, xe điện đề-pa quả thực nhanh!
Mười mấy phút sau, Cố Thừa Uyên mặc áo chống nắng màu xanh lính, kéo khóa tận cổ, nằm rạp trên một ụ đất lớn bên vệ đường, cố gắng ép mình thành hình dáng một con sao biển, giảm thiểu sự tồn tại đến mức thấp nhất.
Quanh ụ đất là ruộng đồng, tầm nhìn thoáng đãng, vắng bóng người. Anh bò thấp, cẩn thận kiểm tra hai vòng, chắc chắn không có góc chết mới bắt đầu nghiên cứu cái gọi là “hệ thống” của mình.
“Hệ thống?”
Vừa dứt lời, trước mắt liền hiện lên một bảng ảo màu xanh lam, trông khá giống bảng xây dựng trong game Red Alert. Phía trên ghi rõ bốn chữ Hệ Thống Chiến Tranh, phông chữ dày, đậm, giống như chữ in trong luận văn.
Mấy ngày gần đây anh vừa hoàn thành một bài tiểu luận, đầu óc bị ám ảnh đến nỗi nhìn chữ nào cũng tự động phân loại: Tống thể, Hắc thể…
“Khá là… lạnh lùng nhỉ?” – Anh âm thầm châm chọc, rồi lại thử gọi:
“Hệ thống tinh linh? Hệ thống trí năng? Và hệ thống chiến tranh?”
Đợi một hồi lâu, chẳng có tiếng đáp lại.
“Ờ… quả nhiên trong tiểu thuyết mấy cái ‘hệ thống trí năng’ toàn hư cấu, chính tác giả còn chẳng từng có, biết cái quái gì!”
Nhanh chóng tiếp nhận sự thật không có “trí năng phụ trợ”, Cố Thừa Uyên tập trung quan sát bảng giao diện.
Hệ thống cực kỳ đơn giản, một mạch rõ ràng, như thể copy nguyên từ Red Alert. Ba bảng chính: Cá Nhân, Kiến Trúc, Binh Chủng.
Trong mục cá nhân lại tách thành thông tin và cấu hình đơn vị. Ý niệm vừa chạm, màn hình mở ra:
Họ tên: Cố Thừa Uyên
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Nhân tộc
Chiều cao: 1m82
Cân nặng: 73kg
Lực lượng: 12 (trung bình nhân tộc 10)
Thể lực: 17 (trung bình nhân tộc 10)
Tốc độ: 11 (trung bình nhân tộc 10)
Tinh thần: 20 (trung bình nhân tộc 10)
Thấy lực lượng và thể lực vượt chuẩn, Cố Thừa Uyên cũng không ngạc nhiên—từng trải qua thời gian nghĩa vụ quân sự ở đại học, số liệu không cao mới là lạ.
Chỉ có điều, tinh thần vì sao lại gấp đôi? Chẳng lẽ do từ lớp sáu anh đã quen thức trắng đọc tiểu thuyết mạng?
Tạm gác nghi hoặc, hắn mở mục Cấu Hình Binh Chủng—quả nhiên trống rỗng.
Chuyển qua bảng Kiến Trúc, anh lại bất ngờ.
Cả một giao diện rộng lớn, chỉ có duy nhất hình ảnh “Doanh Trại” hiện mờ xám, trơ trọi như một ký túc xá trăm người mà chỉ có một kẻ ở.
Dưới ghi giá: 5000, phông chữ đỏ—nghĩa là chưa đạt điều kiện xây dựng.
“Ừm, thôi thì có doanh trại cũng còn tốt, con người phải biết hài lòng.” Anh tự an ủi rồi mở mục Binh Chủng.
Giao diện chia làm Hải – Lục – Không.
Hải quân, không quân đều rỗng, chỉ có lục quân mang đến cho anh niềm vui bất ngờ: hai biểu tượng mờ xám.
Bộ binh thường Đại Hạ (1500): Một tiểu đội 10 người, huấn luyện căn bản, lực lượng quốc phòng nòng cốt, trang bị vũ khí tiêu chuẩn.
Bộ binh tinh nhuệ Đại Hạ (3000): Tiểu đội 12 người, kỷ luật nghiêm minh, lực lượng mẫu mực, trang bị khí tài tiên tiến.
Đọc xong, hô hấp Cố Thừa Uyên chợt dồn dập. Quả nhiên như anh dự đoán—có thể trực tiếp triệu hồi binh lính!
Hơn nữa, chắc chắn trung thành tuyệt đối!
“Loạn thế có binh chính là vương!”
Con người mới là tài nguyên quan trọng nhất. Nếu chỉ là kho vũ khí, vậy vũ khí ấy đưa cho ai? Ai chịu nghe lệnh? Chuyện giữa người với người còn khó lường hơn cả móng vuốt của đám zombie.
Sau khi xem hết một lượt, điều khiến anh chú ý nhất là tiền!
Góc trái phía trên, nổi bật hai chữ Kim Tiền.
Số dư: 2.
“Không phải số 0?”
Cố Thừa Uyên cau mày.
Lẽ nào là phần thưởng giết chết zombie bà thím vừa rồi? Hai đơn vị… ít quá, chẳng giống quà tặng khởi đầu.
So với mức giá hệ thống, đây chỉ như hạt muối bỏ bể.
Vậy thì không cần nghĩ, chắc chắn là thưởng sau khi hạ gục zombie!
Một tiểu đội bộ binh thường cần 1500—tức phải giết 750 con. Tinh nhuệ 3000—tức 1500 con.
“Ta đâu phải thợ mổ cá ở siêu thị Đại Nhuận Phát, một ngày làm mười năm…” – nghĩ tới cảnh phải hạ 749 bà thím như vừa rồi, Cố Thừa Uyên liền thấy tối sầm.
Nhưng so với những người bình thường, ít nhất anh vẫn còn cơ hội.
Tự nhủ, anh chống khuỷu tay xuống ụ đất, khẽ hô:
“Phải mạnh mẽ lên!”
Trong đầu tức thì hiện ra hàng loạt phương án: đào hố, đánh lén, đốt lửa… đủ kiểu đối phó zombie.
“Đám lẻ loi ngoài kia, tôi ăn chắc! Cho dù Giê-su có xuống cũng chẳng ngăn nổi!”
Sau khi tự cổ vũ, anh phấn chấn đứng dậy, đang định đóng bảng hệ thống để bắt đầu “khởi nghiệp”, bỗng phát hiện góc dưới có chấm đỏ.
Một biểu tượng phong thư.
Điều khiển ánh sáng di chuyển, mở ra.
Nội dung hiện lên:
“Tân thủ lễ bao x1.”
Có nhận hay không?