Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hai tháng sau.

Nhìn thành trì to lớn trước mắt, Chu Khai Định thở dài một hơi, cuối cùng cũng đến.

Bởi vì lúc trước gặp tai bay vạ gió, dọc đường đi Chu Khai Định đều căng thẳng tập trung tinh thần, đến bây giờ hắn mới có thể thả lỏng xuống.

May mắn hai tháng này không gặp chuyện bực mình nữa, chỉ là vùi đầu chạy trong thời gian dài khiến người ta có chút mệt mỏi.

Thành trì lớn này tên là Thiên Diệp thành, do Trường Sinh cốc khống chế quản lý, là nơi Trường Sinh cốc giao dịch với ngoại giới, rất nhiều đan thành, linh dược đều tiến hành giao dịch tại đây.

Cách Thiên Diệp thành không xa chính là sơn môn của Trường Sinh Cốc, tông môn có Kim Đan chân nhân tọa trấn, người muốn bái nhập Trường Sinh cốc mỗi ngày đều nối liền không dứt, cho nên nhân số trong Thiên Diệp thành lúc nào cũng ở mức cao chót vót.

Chỉ là tông môn của Kim Đan chân nhân há có thể tiến vào dễ dàng, nếu không có thiên phú trung đẳng, muốn trở thành đệ tử Trường Sinh cốc cũng chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi.

Đương nhiên, nếu tu vi ngươi cao thâm, muốn làm khách khanh trưởng lão, vậy Trường Sinh cốc cũng rất hoan nghênh.

Toàn bộ Thiên Diệp thành được một trận pháp nhị giai thượng phẩm bao phủ, cho dù là đại tu sĩ Trúc Cơ ở đây cũng không thể bay lên không trung, một khi đại trận được kích hoạt toàn bộ, sợ là ngay cả Kim Đan chân nhân cũng có thể ngăn cản một lát.

Cho nên, ở Thiên Diệp thành, dù đi trên mặt đất cũng có thể gặp đại tu sĩ Trúc Cơ, vì thế nếu không cẩn thận một chút cũng sẽ khiến bản thân chết lúc nào chả hay.

Những thứ này đều là tin tức Chu Khai Định hỏi thăm trước khi đi, trong lòng đã có kế hoạch, đến đây nhất định phải cẩn thận làm việc, tuyệt đối không được lỗ mãng.

Đi về phía cửa thành, tường thành trước mắt theo khoảng cách càng gần cũng trở nên càng cao lớn.

Chu Khai Định có chút buồn bực, người vào thành này không ngờ lại nhiều như vậy, dù lối vào rộng rãi như thế cũng phải xếp thành hàng dài.

Tuy rằng người xếp hàng rất nhiều, nhưng không ai dám đi ra càu nhàu, không có bối cảnh rất mạnh, đi ra quấy rối chỉ có một con đường chết, mà nếu có bối cảnh lợi hại cũng không cần phải xếp hàng ở đây.

Chu Khai Định tìm một tu sĩ trung niên mặt hiền hòa hỏi: "Đạo hữu, Thiên Diệp thành này mỗi ngày đều có nhiều người vào thành như vậy sao?”

Tu sĩ trung niên nghe vậy, có chút kinh ngạc trả lời: "Ngươi hẳn là người từ xa đến.”

"Đạo hữu mắt sáng như đuốc, tại hạ bội phục."

Chu Khai Định hơi sững sờ, dù miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại trở nên cảnh giác, không biết mình đã để lộ sơ hở gì, bị người ta nhìn thấy rõ ràng.

"Cũng không phải là việc khó gì, tháng trước Trường Sinh cốc truyền ra tin tức, trong tháng này sẽ bán đấu giá một viên đan dược cực phẩm nhị giai kéo dài tuổi thọ: Dương Cực Chuyển Sinh Đan."

Tin tức này sớm đã truyền khắp các khu vực gần đây, cho nên tu sĩ trung niên mới kết luận Chu Khai Định là người từ xa đến.

"Đan dược này được xưng là cực phẩm, có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kéo dài nửa con giáp, quý giá cỡ nào."

"Tu sĩ vì sao mỗi ngày đều phả khắc khổ tu luyện? Không phải là vì trường sinh bất diệt sao. Đan dược có thể kéo dài nửa con giáp đương nhiên hấp dẫn rất nhiều lão tiền bối đến đây."

Những tin tức này đều không phải là bí mật, cho nên tu sĩ trung niên vui vẻ nói cho Chu Khai Định biết.

Tiếp theo hắn lại nói:

"Nhưng đan dược này chỉ có đại tu sĩ Trúc Cơ mới có thể tranh đoạt, đối với chúng ta mà nói lại chả có liên quan gì.”

 "Phần lớn đạo hữu Luyện khí kỳ đến đều là vì Trường Sinh cốc mở bán mấy viên Trúc Cơ Đan.”

Chu Khai Định nghe vậy, tâm thần kích động, thiếu chút nữa không che dấu được biến hóa tâm tình trên mặt.

Đan dược kéo dài thọ nguyên trân quý đến đâu cũng không có liên quan gì tới Chu Khai Định, dù sao hắn cách đại nạn thọ nguyên còn mấy chục năm.

Nhưng Trúc Cơ Đan thì khác, chỉ sợ thứ mà mỗi tu sĩ Luyện Khí kỳ quan tâm nhất chính là vật này, nếu có cơ hội lấy được một viên, tán gia bại sản thì đã sao chứ.

Chu Khai Định sửng sốt một chút, bình phục tinh thần, cảm tạ với vị tu sĩ trung niên kia: "Đa tạ đạo hữu giải đáp nghi hoặc.”

"Không có gì."

Tu sĩ trung niên tùy ý khoát tay áo, ý bảo đây chỉ là chuyện nhỏ.

Chu Khai Định lấy được tin tức mình muốn, không quấy rầy tu sĩ trung niên nữa, yên lặng xếp hàng.

Chỉ là tâm tình biến hoá trong lòng lại không để người ngoài biết.

Thật lâu sau, Chu Khai Định thở ra một hơi, cố gắng đuổi dục vọng ra khỏi lòng.

Chưa nói đến việc có thể lấy được hay không, dù có lấy được chỉ sợ không cách nào còn sống mang Trúc Cơ Đan trở về, quên đi, lần này coi như mở mang kiến thức, Chu Khai Định cố gắng thuyết phục chính mình.