Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Thiên Lam Kim
Chiến đấu giữa dã thú, đều là muốn cắn vào cổ đối phương.
Cổ bị cắn đứt, trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu, thần tiên cũng khó cứu.
Bị thương ở những chỗ khác, vẫn còn sức đánh một trận.
Đối mặt với đám yêu vật này, nhất định phải bảo vệ cổ.
Mọi người vừa đánh vừa lui, hóa phòng thủ thành kiềm chế.
Đám yêu vật này cũng không ngốc, biết rõ đám người có viện binh, kéo dài thêm chỉ càng thêm bất lợi.
Con hổ yêu kia không còn giữ lại sức lực, đột nhiên xông lên.
Một người trong đó trực tiếp ngã xuống đất.
Đám tiểu yêu khác thấy vậy, lập tức muốn nhào tới cắn xé hắn.
Những người khác cũng khắc ghi lời nhắc nhở vừa rồi của Tô Trần, dù bắp chân bị xé rách đau đớn, nhưng vẫn bảo vệ cổ.
Với tư cách là người dẫn đầu, Lâm Thiên không hề sợ hãi.
Trong tay hắn, trường thương trực tiếp đâm về phía trước.
Thấy cảnh này, Tô Trần cảm thấy Lâm Thiên quả thật có tư cách mắng những kẻ tham sống sợ chết kia.
Giờ phút này, hắn ta tựa như thần tiên hạ phàm, đưa tay giúp đỡ đồng môn sư đệ.
Cũng khó trách những người khác lại tin phục, tín nhiệm hắn như vậy.
Từ xa, tiếng người đến cứu viện đã truyền tới, muốn quát lui đám yêu vật.
Mà đám yêu vật này cũng có chút mệt mỏi, thể lực của chúng không phải là vô tận.
Hơn nữa, vì thể hình khổng lồ, hai con hổ yêu tiêu hao thể lực còn nhiều hơn người thường.
Vì sao thường thấy một vài dã thú cỡ lớn đều rất tản mạn, ngoại trừ lúc săn mồi thì hung mãnh nhanh nhẹn, những lúc khác đều chậm chạp?
Chính là vì muốn bảo tồn thể lực, giảm bớt tiêu hao.
Thấy tình thế không ổn, một con hổ yêu ngửa mặt lên trời gầm rú.
Ngay sau đó, yêu vật bắt đầu thu lui.
Nhưng con hổ yêu còn lại đột nhiên nhào về phía Lâm Thiên, há cái miệng như chậu máu cắn lấy cánh tay hắn.
Một cỗ lực lớn kéo hắn chạy về phía hoang dã.
Những yêu vật khác cũng theo sát phía sau, bắt đầu rút lui.
"Lâm sư huynh!"
Những người khác muốn đi cứu Lâm Thiên, nhưng vừa định tiến lên truy kích thì bị yêu vật đoạn hậu ngăn cản.
Rất nhanh, hổ yêu đã lôi Lâm Thiên vượt qua con sông nhỏ, tiến vào rừng cây rậm rạp.
Vào rừng sâu hoang dã, việc cứu viện là không thể.
Cây cối um tùm rậm rạp, Lâm Thiên bị lôi vào trong đó, rất nhanh sẽ mất dấu vết.
Tô Trần lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Ngay sau đó, hắn lập tức nhảy về phía trước, vượt qua con sông nhỏ, theo sát vào rừng sâu.
"Tô Trần! Rừng rậm không thể liều lĩnh xông vào!!"
Những người khác cũng kinh hãi, không phải bọn họ không muốn đi cứu Lâm Thiên, mà là tiến vào rừng sâu, sẽ lập tức mất dấu vết yêu vật.
Tiến vào trong đó, cũng không cứu được Lâm Thiên.
Nhưng Tô Trần không hề dừng lại.
Chỉ trong chốc lát, thân ảnh hắn đã bị rừng rậm nuốt chửng.
Đây quả thực là kẻ tham công đoạt lợi, ham sống sợ chết ư!
Trong các tông môn, đối phó với yêu vật như thế nào, kỳ thực đã có quy củ từ lâu.
Khi nghênh chiến, phải toàn lực ứng phó, đoàn kết một lòng.
Nhưng nếu yêu vật bỏ chạy thì không nên truy đuổi sâu.
Dù cho nó bắt người đi, cũng không mạo hiểm xông vào cứu người.
Đây đều là những bài học kinh nghiệm từ vô số sự việc.
Bị yêu vật bắt đi, rất nhanh sẽ mất mạng.
Trừ phi cứu về trong vòng nửa canh giờ, nếu không, phần lớn tìm được cũng chỉ là một cỗ thi thể.
Ngoài ra, yêu vật trốn vào hoang dã.
Ở đó tình hình ra sao, có cạm bẫy gì hay không, mọi người đều không biết.
Xông vào cứu người, phần lớn sẽ tự đưa mình vào hiểm cảnh.
Ở đây có bao nhiêu người, ai mà không muốn cứu Lâm Thiên?
Nhưng sau khi Lâm Thiên bị bắt vào rừng sâu, bọn họ lại không dám mạo hiểm.
Thật sự xông vào, phần lớn là chôn vùi cả tính mạng của mình.
Huống hồ, thử nhìn xem sắc trời hiện tại đi.
Từ lúc Lâm Thiên bị lôi vào rừng sâu, dấu vết của hắn đã khó mà tìm lại được.
Mà trước mắt, điều khiến bọn họ không ngờ nhất, là Tô Trần lại dám xông lên cứu người.
Trong nỗi bi thương, mọi người lại thêm một phần kinh hãi.
Đâu có ai tham công đoạt lợi lại làm như vậy?
Tô Trần, thật sự là kẻ tham công đoạt lợi, là hạng người tham sống sợ chết ư?
Chốc lát sau, đám, người Lưu Thính Tòng đã đến tiếp viện.
Nửa khắc trôi qua, Ngô Dịch tay cầm một thanh trường kiếm bản rộng, bước nhanh tới.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy số người không đúng.
"Lâm Thiên đâu?"
Trong lòng, một dự cảm không lành trào dâng.
"Lâm Thiên sư huynh vì cứu ta, bị một con hổ yêu cắn vào cánh tay, tha vào rừng sâu rồi."
Nghe được tin này, gân xanh trên thái dương Ngô Dịch giật mạnh.
"Tô Trần đâu? Hắn cũng bị yêu vật tập kích bắt đi rồi sao? Hay là, hắn đã trốn rồi?"
Ngẩng đầu nhìn, Ngô Dịch cũng phát hiện không thấy bóng dáng của Tô Trần đâu.
"Tô Trần sư đệ một mình xông vào rừng rậm, hắn đi cứu Lâm Thiên sư huynh."
"Cứu người?"
Ngô Dịch ngẩn người: "Ngươi nói ai? Tô Trần vào rừng cứu người?"
"Ừm."
Những người khác đều gật đầu.
Bọn họ cũng giống Ngô Dịch, trong lòng có chút không tin.
Nhưng việc Tô Trần xông vào rừng rậm là do chính mắt bọn họ nhìn thấy, không thể làm giả được.
"Ngô sư huynh, chúng ta nên làm gì?"
"Ngoài chờ đợi ra, còn có thể làm gì khác."
Trong lòng Ngô Dịch lúc này vẫn còn đang dậy sóng, ngoài việc vừa giải trừ yêu nghiệt, phần lớn là vì Tô Trần.
Mọi người đều có chút mệt mỏi, bèn ngồi bệt xuống đất, cũng chẳng buồn để ý đến việc có sạch sẽ hay không.
"Tô Trần thật sự giống như Vân Dương Tông nói, tham công đoạt công, tham sống sợ chết ư?"
Ngô Dịch vô thức hỏi một câu, những người khác không lập tức trả lời, đều im lặng.
Nếu là trước kia, bọn họ sẽ nói: Vân Dương Tông sẽ không vô duyên vô cớ vu oan người khác.
Nhưng bây giờ, bọn họ bắt đầu nghi ngờ Vân Dương Tông rồi.
Một mình xông vào hoang dã cứu người, cho dù là đệ tử rất dũng cảm cũng không dám mạo hiểm.
Trong đó nguy hiểm, thậm chí còn vượt qua cả nhiệm vụ thích khách.
"Có lẽ, chúng ta nên nhìn nhận lại Tô Trần sư đệ."
Nghe ngóng từ người khác, chung quy khó mà biết được chân tướng.
Mọi người đều gật đầu.
Chỉ là không biết, Tô Trần còn có cơ hội trở về hay không.
Nếu như tính mạng đã mất, thì dù có được minh oan cũng có ích gì?