Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khu vực chỉ trích (Đừng chê, ta sẽ tổn thương):
Khu vực khen ngợi (Đừng không khen, ta sẽ chán nản):
---
Và một vài lời.
Thật ra, có lẽ nhiều người sẽ chỉ trích A Thán vì đã viết phần sau của cuốn sách quá u ám. Điều này ta cũng chấp nhận, bởi vì bản thân ta trong giai đoạn đó thật sự cảm thấy bất lực, không thể tập trung, mà trạng thái của bản thân cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc viết lách. Do đó, phong cách văn chương sau này có phần u ám hơn, còn phần đầu thì ngược lại, mang sắc thái u ám nhưng lại bùng nổ ở những điểm nóng.
Hãy thoải mái chê bai, ta sẽ cố gắng cải thiện trong tương lai.
Tiếp theo, ta xin chia sẻ một chút quan điểm cá nhân.
Tóm lại, đối với cuốn sách này, ta từng có lúc hài lòng, nhưng cũng có lúc cảm thấy mình không thể làm tốt hơn (đương nhiên là nói về bản thân ta ha ha ha).
Kể từ khi xác định rằng cuốn sách này có tông màu đầy nhiệt huyết, ta đã cố gắng nghĩ ra những điểm thỏa mãn, suy nghĩ về cách làm sao để trong hoàn cảnh áp lực, sẽ có một tiếng nổ lớn vang lên, nhân vật chính Thẩm An Tại sẽ xuất hiện rực rỡ.
Quả thật, ở phần đầu, ta đã làm tốt hơn, có lúc còn viết đến mức làm chính bản thân ta cảm thấy phấn khích.
Nhưng đồng thời, việc đôi khi phải "gài mìn" vào câu chuyện cũng đã được lên kế hoạch từ lâu ha ha ha!
Bởi vì, nếu cứ liên tục tạo cảm giác thỏa mãn, cuối cùng cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.
Hơn nữa, cái chết của lão Trịnh hay Trương Nhất thực sự là những bước tiến quan trọng trong cốt truyện. Nếu không có họ, Chính Nguyên sớm đã phải rời khỏi câu chuyện, và hắn cần phải có một động lực để tiến về phía trước.
Ban đầu, ta định để trận chiến giữa Thanh Vân phong và Ma Đạo diễn ra với nhiều cái chết, nhưng sau khi suy nghĩ, ta nhận ra rằng có nhiều cái chết cũng không bằng một lão Trịnh để lại ấn tượng sâu sắc cho Chính Nguyên. (và lấy thêm nước mắt độc giả hehe)
Nhiều cái chết thì kỷ niệm sẽ trở nên lộn xộn, không bằng biến tất cả những người đó thành một nhân vật.
Vì vậy, lão Trịnh đã ra đi. (Tha cho ta lần đó nha)
Ta cũng rất thích một số nhân vật trong sách, nhưng nhiều người nói rằng nhân vật Mộ Dung Thiên ở phần sau viết không giống trước nữa, ta không hoàn toàn đồng ý với điều này.
Bởi vì hắn vốn là một nhân vật phải trưởng thành, từ đầu đã trên con đường trưởng thành, trải qua nhiều chuyện, dần dần gột rửa đi sự non nớt, trở nên chín chắn hơn.
Còn về Cảnh Tuyết, trước đây nhiều người nói nàng là "Thánh Mẫu", "bạch liên hoa", nhưng thực sự không phải vậy.
Theo quan điểm của ta, một người bị coi là "Thánh Mẫu" trên mạng là người chỉ biết kêu gọi người khác nỗ lực, còn mình thì chỉ ngồi hưởng thụ, và ra vẻ từ bi trong khi yêu cầu người khác làm việc.
Nhưng Cảnh Tuyết không phải như vậy.
Nàng không yêu cầu người khác cứu người, mà chỉ muốn dùng sức mạnh của bản thân để cứu nhiều người hơn.
Nàng không đứng ở vị trí đạo đức tối cao để chỉ trích người khác, rồi khi thật sự gặp nguy hiểm thì lại trốn tránh, trách móc những người có khả năng.
Đối với Cảnh Tuyết, bất kể có khả năng hay không, nàng vẫn sẽ đứng ra.
So với những nhân vật khác, có lẽ Cảnh Tuyết có phần tốt bụng hơn thật.
Nàng sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu những người không quen biết, trong khi Thẩm An Tại sẽ không làm vậy, Mộ Dung Thiên cũng không, lão Trịnh cũng không.
Đó chính là điểm khác biệt của nàng với những người khác.
Nhưng cũng chính vì lòng tốt, mà khi những người xung quanh bị tổn thương, bản thân nàng cũng bị tổn thương.
Tuy nhiên, đó cũng là một phần của sự trưởng thành. Nếu họ đều hoàn hảo, ta cũng không biết Thẩm An Tại sẽ làm thế nào để dạy dỗ họ, dẫn dắt họ trưởng thành.
Vì vậy, mỗi người đều có những khuyết điểm.
Nói về Thiên Nhạc.
Đồ đệ thứ ba thực sự là nhân vật ta miêu tả ít hơn.
Bởi vì hắn vốn ít nói, nhưng có thể thấy, ngay từ đầu hắn đã rất cảnh giác với nhiều người, mãi đến sau này mới hòa nhập vào gia đình chung của Linh Phù Sơn.
Hắn ban đầu tự ti, nhạy cảm, nhưng nhờ sự kiên nhẫn dạy dỗ của Thẩm An Tại, hắn mới không còn cảm thấy hèn mọn nữa.
Cuối cùng, hắn đã thực sự đứng lên.
Còn về Hứa Thiên Diệp, thực ra ta viết nhiều hơn về cách nhìn nhận của hắn đối với sư phụ, chứ không phải cách nhìn nhận của sư phụ đối với hắn.
Hứa Thiên Diệp là một người khổ mệnh, không được đối xử như Thiên Nhạc, Cảnh Tuyết hay là Mộ Dung Thiên.
Từ khi Ác thi xuất hiện, hắn đã định sẵn không thể bằng được Mộ Dung Thiên.
Nhưng cuối cùng, Ác thi đã chọn hắn, vượt qua cả Mộ Dung Thiên.
Bởi vì nếu không tìm được chuyển thế của Hứa Thiên Diệp, cũng không thể gọi dậy Thẩm An Tại thực sự.
Đó là một dạng bù đắp, cũng là sự nhận ra sai lầm của sư phụ, thể hiện sự xin lỗi đối với đồ đệ.
Nhưng có vẻ mọi người lại thích Chính Nguyên hơn.
Ha ha ha, đại sư huynh điềm tĩnh, ai mà không thích cơ chứ.
So với Mộ Dung Thiên, hắn thực sự phù hợp hơn để làm đại sư huynh.
Được rồi, lời nói có hạn, ta không thể giải thích tất cả các nhân vật.
Như Bách Lý huynh ăn đất, Đạo trưởng Thanh Mộc lười biếng, Lý Trường Sinh lạnh lùng cô độc, và đứa trẻ xui xẻo Ô Thiên Nghị… tất cả mọi người đều là những nhân vật mà ta đã chăm chút.
Có thể mọi người còn có điều tiếc nuối, chẳng hạn như Đông Phương Thanh Mộc sau này thế nào, Ô Thiên Nghị có một cái kết tốt hay không, hay lời hứa với Liễu Vân Thấm bao giờ hoàn thành…
Những phần này sẽ có một vài chương ngoại truyện để giải thích, nếu mọi người còn muốn đọc câu chuyện của A Thán ta, hãy để lại bình luận, ta sẽ xem xét viết ngoại truyện cho họ.
Nhưng như Bách Lý Nhất Kiếm và Tôn Ngạo trước đây cạo đầu người khác, hay tình cảm vun đắp giữa họ trong sự kiện độ Tâm Ma kiếp, thì thôi nhé (sặc mùi quá mấy cha)!
Ha ha ha!
Được rồi, ta có quá nhiều điều muốn nói, sẽ nói sau, nếu có câu hỏi thì cứ hỏi. [hỏi bằng tiếng Trung bên trang chính thức của tác giả á…]
Ngoài ra, sau khi ta hoàn tất công việc, cuốn sách mới "Đô Thị Liệp Yêu: Ta một đấm đánh chết một con quái vật" cũng sẽ tiếp tục được cập nhật.
Câu chuyện của Sở Quân sẽ không kém gì Thẩm An Tại nha!
Mà còn đã hơn nữa là!!
Nếu mọi người thích, hãy thêm vào giá sách nhé, iu iu!
Cuối cùng!
Hãy cùng hô to một câu.
“Phong chủ Thanh Vân phong, Thẩm An Tại, vô địch thiên hạ!!”
……