Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi từ Tam Lâm Pháp Các ra ngoài, bởi vì Long Thương Thuật này dùng pháp khí chính là đại thương, nhưng trên người hắn bây giờ Linh thạch không đủ mua pháp khí, chỉ có thể mua phàm binh chịu đựng trước.

Phần lớn tán tu tầng dưới chót dùng không nổi pháp khí, cũng chỉ dùng phàm binh khí tục chịu đựng.

Còn việc phương pháp luyện chế Pháp bào của Ngô Đào thì chỉ cần Yêu Tằm Ti cùng với Tinh Hỏa Thạch có chi phí cực thấp. Bởi vậy giá cả luyện chế ra Pháp bào cũng cực thấp. Luận đẳng cấp cùng với tác dụng là không sánh được những phương pháp luyện chế dùng tài liệu quý hiếm kia.

Cũng chính tiện nghi như vậy, tán tu mới có thể sử dụng được.

Nếu một kiện Pháp bào có giá hơn trăm Linh thạch hạ phẩm, tán tu tầng dưới chót cho dù bán chính mình cũng mua không nổi.

Đi tới một gian cửa hàng binh khí phàm binh, âm thanh rèn sắt keng keng dày đặc từ trong cửa hàng ra ngoài, từng vị hán tử cường tráng mình trần, mỗi người giữ đúng vị trí của mình, có đánh, có nung, có tôi vào nước lạnh, đâu vào đấy.

Trên vách tường bốn phía phân biệt treo đủ loại vũ khí.

Đao, thương, kiếm, kích, búa, việt, câu…mười tám loại vũ khí.

Lại có đủ loại ám khí, đủ loại binh khí kỳ môn.

Ngô Đào chỉ cảm thấy hoa mắt, thưởng thức từng cái, tình cảm lãng mạn hiệp khách không khỏi sinh sôi, hận không thể bằng mọi cách tự tay nắm hết binh khí qua, diễn luyện một phen.

Nhưng hắn phải khắc chế.

Nếu bàn về binh khí loại lớn, đao, thương, kiếm mấy môn này, số lượng lớn nhất, lại có thể chia nhỏ rất đa dạng.

Ngô Đào ở dưới lời mời của tiểu nhị đi tới giá hàng loại thương, trường thương phía trên mọc lên như rừng, chùm tua đỏ trắng phiêu đãng, mũi thương tản mát ra hàn quang.

Long Thương Thuật cần đại thương, dài một trượng tám mới xưng là đại thương. Ngô Đào chọn lựa tinh tế một phen, tuyển ra một cây đại thương ba mũi, hai bên đều có đĩnh, cán thương có thể hợp hai làm một, hoặc một phân thành hai biến thành song đầu thương.

Chùm tua đỏ cản máu, đầu thương là tinh thiết bách luyện, cán thương là Bách Nhận Mộc, tính bền dẻo mạnh, tổng trọng lượng sáu mươi ba cân, đối với Ngô Đào hiện nay đích thật là nặng, nhưng là kế lâu dài, chút sức nặng này sớm muộn cũng sẽ quen thuộc, coi như bình thường.

Chờ Long Thương Thuật luyện đến cảnh giới nhất định, nói không chừng cái này còn lộ ra quá nhẹ.

Vung vẩy gian khổ một phen, Ngô Đào càng ngày càng mừng rỡ, yêu thích không buông tay, lúc này thanh toán năm khối Linh thạch hạ phẩm, vì không lộ vẻ rêu rao, lại ở cửa hàng binh khí mua tới một tấm vải lụa, phân cán đại thương này một thành hai, bao hết các chi tiết, lúc này mới cõng lên, rời đi cửa hàng binh khí.

Trở về nhà, Ngô Đào đặt đại thương lên bàn, uống một chén nước lớn mới giải khát.

Hắn lấy ra “Long Thương Thuật”, khúc dạo đầu đã nói lên đây là một bản pháp thuật của thể tu, cũng không ghi chép người nào sáng tạo ra.

Đây vốn chỉ là một bản tàn quyển, mất đi tác giả cũng không kỳ quái.

Phía trên chỉ có ba chiêu.

Một là Lược Hỏa, một chiêu này xem trọng chính là tốc độ, cái này là cơ sở của Long Thương Thuật, là có loại tấn mãnh ra thương pháp, ra thương như lướt hỏa, có một loại khí thế pháp thuật thiên hạ chỉ nhanh là không thể phá.

Hai là Phong Lôi, một chiêu này cực kỳ đơn giản, chính là không ngừng vung thương đâm thẳng, một mực đâm đến khi có âm thanh như phong lôi mới tính luyện thành. Đương nhiên cũng không phải đâm mù mấy cái, nó phải phối hợp pháp môn vận khí, pháp môn phát lực.

Ba là Đoạn Giang, chiêu này là bổ, một chiêu này theo ghi chép trong sách là có thể cắt đứt dòng sông, nhưng yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, nhất định phải rèn luyện tất cả lục phủ ngũ tạng đến trình độ đại thành mới có thể sử dụng, bằng không thì cắt cũng không phải là sông, mà là nhục thể của ngươi.

Ngô Đào nghi ngờ, một chiêu này hẳn là hậu chiêu, mà Lược Hỏa và Phong Lôi là tiền chiêu.

Thuật thể tu quả thật là ngang ngược bá đạo, không biết là xuất ra từ loại căn nguyên nào.

Hắn chỉ biết tu tiên giả bây giờ đại khái xem trọng một loại tiên khí mênh mông, phần lớn pháp thuật là công kích từ xa, có thể không gần người thì không gần người, có thể nói là pháp sư viễn chiến a.

Ngô Đào cũng muốn tiên khí mênh mông như vậy, nhưng nghề nghiệp là ngẫu nhiên sinh thành, sinh thành Pháp sư cận chiến nên hắn đâu có biện pháp gì.

“Bí tịch Pháp thuật này tên là “Long Thương Thuật”, loại sinh vật như Long này, không biết giới này có hay không, có quan hệ thế nào với Long? Chỉ tiếc quyển bí tịch này không trọn vẹn. Còn lý do nữa là ta quá nhỏ bé, rất nhiều thứ cũng không thể tiếp xúc được.”

“Nhưng Thối Thể Thuật bên trong thư tịch này mới là quý trọng nhất.”

Ánh mắt Ngô Đào khẽ nhúc nhích, lật đến trang ghi chép Thối Thể Thuật, tinh tế quan sát.

Chờ quan sát xong, nét mặt của hắn phải gọi là phức tạp, bừng tỉnh đại ngộ, nói:

“Khó trách Long Thương Thuật này nghe tên tuổi rất lớn, bộ dáng rất lợi hại, giá cả lại rẻ tiền như vậy, thì ra xuất hiện ở trên Thối Thể Thuật.”

“Trong phương thuốc ghi lại này, cần dược vật rất nhiều, dù cho là tu tiên giả Ngũ Tuyền Sơn và Thanh Linh Tông cũng không nhất định gánh nổi.”

“Dù cho ta biết luyện khí, có thể thu vào cực lớn cũng rất khó hoàn thành điều kiện tu luyện Thối Thể Thuật. Khó trách thể tu này cực ít tồn tại ở tu tiên giới, tài nguyên này ai mà nuôi được.”

“Đây còn là giai đoạn vừa mới khởi bước...”

“Tiên Mao, Ba Kích Thiên , Nhục Thung Dung, Tỏa Dương, Nhân Sâm, Hoàng Tinh, Thấu Cốt Thảo, Tử Kinh Bì, Đại Hoàng, Hoàng Bách, Kết Ngạnh, Quan Mộc Thông, Nhũ Hương, Đồng Tự Nhiên, Cẩu Tích, Ngưu Đại Lực, Hắc Lão Hổ, Thiên Cân Bạt, Kê Huyết Đằng...”

“Chỉ dược vật đã cần hơn 50 loại, hơn nữa toàn bộ đều phải ba mươi năm khởi bước. Mà tới đằng sau còn cần dược liệu trăm năm, cái này...”

“Chẳng lẽ ta nhất định nghèo cả đời?”

Ngô Đào nhịn không được che mặt, thiếu chút nữa thì rơi lệ.

“Cũng may Thối Thể Thuật này phải ở sau khi nhập môn chiêu Lược Hỏa này mới có thể bắt đầu tắm thuốc, còn có một chút thời gian hòa hoãn. Cái này có được coi là niềm vui trong nỗi khổ?”

Ngô Đào thở dài một tiếng.

Long Thương Thuật này hắn chắc chắn là phải luyện.

Dù sao hắn tiêu ba trăm Linh thạch mới mua được, không luyện chẳng phải là lãng phí Linh thạch?

“Đông đông đông!”

Lúc này, có người gõ cửa.

Ngô Đào đứng dậy, trong đầu thoáng qua gương mặt Trương Lệ, nhưng trong nháy mắt xua tan, Trương Lệ đã sớm không ở Ngõ hẻm Tân Đức , không phải là Trương Lệ, chẳng lẽ là… lão già Đa Tài kia?

Lão tìm ta làm gì?

Hơn một tháng này, Đa Tài mấy lần muốn đi lại với hắn, hắn đều lấy đủ loại lý do khéo léo từ chối.

“Đông đông đông!”

Ngô Đào bỏ Long Thương Thuật vào trong ngực, đi ra mở cửa, quả nhiên là Lão đạo sĩ Đa Tài.

Lão đạo sĩ Đa Tài thấy cửa mở, một gương mặt ủ rủ lập tức hớn hở lên, chỉ là lão cười lên kia liền lộ ra đặc biệt hèn mọn, lão chắp tay với Ngô Đào nói:

“Lý đạo hữu, ngươi đã mở cửa, cứu mạng a...”

“Phanh!”

Vừa nghe đến hai chữ ‘cứu mạng’, Ngô Đào lập tức dùng sức đóng cửa lại, hắn tu vi thấp không cứu được mệnh của Lão đạo sĩ Đa Tài.

Lão đạo sĩ Đa Tài nghe được một tiếng phanh này làm cho sửng sốt, lão vội vàng gõ cửa nói:

“Lý đạo hữu, ngươi mở cửa ra, nghe ta nói rõ a...”

Ngô Đào lạnh lùng nói:

“Đa Tài đạo hữu, thực lực của ta thấp, không am hiểu đấu pháp, ngươi chọc cường địch gì, ta không chống đỡ được, ngươi gọi người khác cứu mạng đi thôi...”

Lão đạo sĩ Đa Tài nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu, lão nhanh chóng giải thích nói:

“Lý đạo hữu, ngươi hiểu lầm, chỉ trách ta không nói rõ ràng, ta tới tìm ngươi mượn Linh thạch, mượn chút Linh thạch để cứu mạng.”

“Mượn Linh thạch?”

Ngô Đào thở dài một hơi, hắn và lão đạo lại không quen, dựa vào cái gì cho lão mượn Linh thạch , lại nói hắn là tên lừa gạt, có thể thấy được nhân phẩm không tốt...

Hắn không khỏi nghĩ tới Trương Lệ, khi đó hắn không có gì cả, cấp bách mượn Linh thạch cứu mạng, lúc đó Trương Lệ lại không biết nhân phẩm của hắn cũng cho cho hắn mượn Linh thạch.

Nghĩ tới đây, hắn mở cửa, nhìn Lão đạo sĩ Đa Tài nói:

“Mượn bao nhiêu? Ta nói với ngươi nha, ta rất nghèo, hơn một khối ta cũng không lấy ra được.”

Lão đạo sĩ Đa Tài vốn muốn nói số, thấy Ngô Đào nói như vậy, đành phải nuốt trở về, cười xòa nói:

“Được, vậy thì mượn một khối Linh thạch hạ phẩm.”

Ngô Đào cầm một khối Linh thạch hạ phẩm cấp cho Lão đạo sĩ Đa Tài.

Lão đạo sĩ Đa Tài thiên ân vạn tạ, lời nói cam đoan các loại bảo ngày mai nhất định trả hắn.

Đối với loại cam đoan này, Ngô Đào không phải rất tin tưởng, hắn nguyện ý cấp cho lão đạo một khối Linh thạch hạ phẩm, hoàn toàn là nhớ tới Trương Lệ, xúc động mềm mại trong lòng, mở lời khuyên:

“Đa Tài đạo hữu, tìm nghề nghiệp thật tốt, không cần đi lừa gạt, bằng không thì ngươi sớm muộn sẽ thiệt thòi lớn.”

“Vâng vâng vâng, Lý đạo hữu nói rất đúng, lão đạo ta đã sớm không làm chuyện làm ăn kia . Đa tạ Linh thạch của Lý đạo hữu, ngày mai nhất định trả ngươi.”

Lão đạo sĩ Đa Tài vui tươi hớn hở mà bước đi thẳng.