Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Triệu Cần đương nhiên sẽ không rảnh rỗi đi quan tâm hai nhà kia, tuy rằng trước đây hắn không xin mà lấy có hơi hèn hạ, nhưng cũng biết sai có thể sửa, đã trả tiền bù rồi.

Cơm vốn dĩ nấu không nhiều, A Hòa ăn chẳng có nhiều hơn hay ít hơn một miếng, nên Triệu Cần căn bản không no bụng.

Tuổi 22, buổi sáng không ăn, buổi trưa một bát mì, chỉ trông chờ vào bữa tối để lấp đầy dạ dày, hắn đương nhiên sẽ không lại nấu, cũng lười đi mua mì ăn liền.

Đuổi A Hòa về, hắn tắm xong liền nằm xuống, ngủ say cũng không đói nữa.

Buổi chiều ngủ nhiều quá, bây giờ không buồn ngủ chút nào, nghĩ ngợi rồi hắn đứng dậy lục lọi trong hòm, lấy điện thoại di động của mình ra, từ khi bỏ học về, cái điện thoại này vẫn luôn không dùng, gần hai năm rồi, không biết còn dùng được không.

Đây là lúc mẹ hắn còn sống, biết hắn thi đỗ đại học trọng điểm, vui mừng quá mua cho hắn, Nokia 1100, không có gì đặc biệt, chỉ là bền bỉ, có thể gọi điện thoại, thỉnh thoảng cũng có thể làm ám khí.

(Dịch giả: Haha, nói lại nhớ đến ngày xưa, mấy bạn trẻ bây giờ không biết. Chứ lứa 8x 9x ngày xưa ai cũng biết đến Nokia có biệt danh “nồi đồng cối đá”, ném chó chó chết ^^)

Cắm sạc, sạc một lúc thử xem, thật sự vẫn khởi động được.

Nhưng bây giờ không có TikTok hay gì đó cho hắn xem, hơn nữa số điện thoại chắc chắn đã hết tiền cắt sóng rồi, không vội, mấy hôm nữa kiếm thêm tiền, làm lại số điện thoại sau.

Mở trò chơi lên, hắn bắt đầu chơi rắn săn mồi, phải nói là khá hoài niệm, chơi một lúc đã hơn mười giờ.

Đặt điện thoại xuống ngủ, đầu óc cứ mơ màng, quạt điện cũ gió không mạnh, không thổi bay được muỗi, nên thỉnh thoảng hắn lại bị đốt tỉnh.

Nhìn thời gian trên điện thoại, mới hai giờ đêm, hắn nghiêng người ngủ tiếp, kết quả vừa nghiêng người quay đầu, màn hình hệ thống quen thuộc lại hiện ra.

Giá trị may mắn: 193+28.

Giá trị công huân: 0.

Bực bội tắt màn hình đi, ngủ tiếp.

Kết quả mấy giây sau, hắn như được nhập hồn, bật thẳng dậy.

"Má ơi, giá trị may mắn 18 đã kiếm được một nghìn đồng, bây giờ là 28, ngủ cái đầu khấc, kiếm tiền."

Hắn phấn khích hét lên một tiếng, đứng dậy bật đèn, nhanh chóng cởi quần đùi áo ba lỗ trên người ra, nhìn xuống cái đồng hồ quả lắc lớn (Dịch giả: ý là thằng nhỏ) , ừm, vốn liếng đủ mạnh, tâm trạng càng tốt hơn.

Mặc quần áo vào, nghĩ ban đêm không cần đội mũ và quấn mặt, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến đám muỗi vừa hành hạ mình, hắn rùng mình, vẫn quấn lại.

Ném hai cái xẻng cát vào xô, xách xô ra ngoài, thời tiết ban đêm khá tốt, hôm nay còn có trăng, cũng có thể nhìn rõ đường.

Đến nhà A Hòa, gõ mấy cái vào cửa sổ sau, đây là ám hiệu của hắn và A Hòa, động tác nhẹ nhàng không ảnh hưởng đến bà lão đang ngủ ở bên kia.

"Anh, là anh sao?" Thằng nhóc này ngủ cũng khá tỉnh.

"Lấy một ấm nước, à phải rồi, nhà em có đèn pin không?"

"Có ạ."

"Mang theo luôn, mau lên."

Một lát sau, A Hòa cẩn thận mở cửa, hai người hội ngộ.

"Anh, không phải ban ngày anh nói “rửa tay gác kiếm” rồi sao, giờ sao lại thế này, lời nói gió bay à?"

Triệu Cần đưa xô ra, bực bội vỗ đầu cậu ta một cái: "Mồm mép tép nhảy, em muốn thi nghiên cứu sinh à. Đi, hai anh em mình đi bắt hải sản."

"Hả, nửa đêm đi bắt hải sản ạ?"

"Muốn sống tốt hơn người ta, để bà em nở mày nở mặt, thì phải chăm chỉ hơn người ta."

"Được, em nghe anh, đi bãi cát hôm trước à?"

"Không vội, một cái đèn pin không đủ, tốt nhất là có đèn đội đầu, chúng ta ra cửa hàng tạp hóa."

Đến cửa hàng tạp hóa bên bờ sông, Triệu Cần lại giở cái tính không sợ trời không sợ đất ra, bắt đầu đập cửa rầm rầm.

An ninh trong thôn cũng tạm ổn, nhưng cửa hàng tạp hóa ban đêm cũng không dám không có người.

"Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đập cái con mẹ gì thế, có tin ông đây đập vỡ trứng chim của mày không?"

"Lão Chu, mở cửa, không mở cửa ông đây lật đổ cửa hàng tạp hóa của lão."

Tiếng giường tre bên trong kêu cót két, chắc là lão Chu đã dậy.

"A Cần?" Trước khi mở cửa, đối phương lại hỏi một tiếng.

"Biết rồi thì mau lên."

lão Chu bực bội lẩm bẩm một câu, không biết nói gì, mở cửa ra, thấy là hai người thì nói: "Trộm cắp vặt thì không sao, cướp giật là phạm pháp đấy, hai đứa đừng có làm bậy."

Đây là quan niệm phổ biến trong thôn, trộm cắp chỉ cần không quá trăm đồng, biết ai làm thì bắt người ta bồi thường, không biết thì tự nhận xui xẻo, cũng không ai thật sự báo cảnh sát, không đáng mất thời gian.

"Có đèn đội đầu không? Lấy hai cái đèn đội đầu, găng tay cũng lấy hai đôi, thêm hai gói Hồng Tháp Sơn nữa."

"Tôi nói hai cậu mua đồ không thể ban ngày sao?"

"Ban ngày tôi nhớ được thì tối còn đến gõ cửa làm gì, mau lên, hơn nữa ngày nào cũng ngủ nhiều thế làm gì, lúc sống không ngủ nhiều, chết rồi ngủ cả đời."

Lão Chu dở khóc dở cười giơ tay chỉ hắn: "Đúng là người có học, nói chuyện câu nào ra câu nấy, cậu nói xem, chuyện hai bà vợ nhà họ Lại và nhà họ Lâm đánh nhau, có phải cậu bày kế không?"

"Cút, mau lên."

"Đèn đội đầu lấy cho cậu rồi đây, một cái 25 đồng, hai cái 50 đồng, hai gói Tháp Sơn 13 đồng, găng tay 2 đồng, tổng cộng 65 đồng, thôi được, cậu đưa 60 đồng đi, kiếm tiền của cậu tôi sợ hôm nào cậu bày kế, lại hố tôi."

Triệu Cần vừa móc tiền vừa chửi: "Chỉ có cái mồm ông là không yên, tôi đã nói chuyện đó không liên quan đến tôi rồi."

Ra khỏi cửa đi được mấy bước, hắn đột nhiên nghĩ đến nửa đêm làm việc nặng, đến lúc đó đói bụng sẽ mất sức, rồi quay người lại đập cửa.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì nữa?" lão Chu muốn khóc rồi, đánh thì đánh không lại hai thằng nhóc này, mắng thì lão ta không dám, cảm thấy tủi thân chết đi được.

"Nhà lão có nước sôi không? Pha giúp tôi hai bát mì."

"Cậu đúng là bố ruột của tôi." lão Chu bực bội nói.

"Vậy hai bát mì này có phải không cần trả tiền không?"

Lão Chu: ...

Thực ra lão Chu tuổi không lớn, khoảng ba mươi, trước đây làm việc ở bến tàu bị máy móc đè gãy chân, nên bây giờ hơi khập khiễng, tiền bến tàu bồi thường, nhà lại góp thêm chút, liền mở cái cửa hàng tạp hóa nhỏ này, không làm giàu được, nhưng cuộc sống cũng khá ổn.

"Lão Chu, phích nhà ông nên thay rồi, không giữ nhiệt chút nào, mì còn chưa nở hết." A Hòa vừa ăn vừa nói.

Lão Chu trợn mắt.

Thực ra chuyện này còn phải cảm ơn người địa phương có thói quen uống trà, nếu không trời nóng thế này, ai mà chuẩn bị nước nóng.

Một bát mì với hai người cũng chỉ hơi no, lần này xách xô đi thật.

Lão Chu nhìn hai người xuống bờ biển, mới lầm bầm đóng cửa ngủ tiếp.

Đến bãi cát ban ngày đào, thấy mấy ánh đèn pin đang lắc lư ở đó.

"Nghe ngóng rõ chưa, thằng hai nhà họ Triệu thật sự đào ở bãi cát này?"

"Mẹ tôi ban ngày cạy hàu vừa hay gặp thằng hai nhà họ Triệu đi bắt hải sản, nói là ở bãi cát này."

Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Triệu Cần vỗ vai A Hòa: "Đi thôi, ở đây không có gì đào nữa đâu."

Nếu hệ thống mạnh mẽ, có thể xuất hiện chuyện người khác đào không được, hắn đào được, như vậy thì khó giải thích quá, dù sao bãi bùn ở đây nhiều lắm, đổi một chỗ không người là được.

"Mẹ nó, cái lũ chó má này, bọn này đúng là không phải người, chỗ này là bọn mình phát hiện ra đấy. Anh, hay là qua đánh cho mấy thằng đó một trận." A Hòa phẫn nộ nói.

"Em ngốc à, nhìn ánh đèn bên kia ít nhất cũng có bảy tám người, hai anh em mình đánh lại à? Hơn nữa, biển cả cũng không phải của nhà mình, ai mà không đến được, đi đi đi, chúng ta đổi chỗ."

Ban đêm thủy triều rút, người đi bắt hải sản cũng không ít.

Cũng đúng thôi, vừa hay bây giờ nghỉ hè rồi, đám trẻ con ra ngoài không chỉ được chơi, còn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, tốt quá còn gì.

"Anh, hay là chúng ta ra bãi bùn bên kia đi, biết đâu còn nhặt được cua."

"Được, vậy thì ra bên đó."