Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Màu vàng kim óng ánh? Lại là màu vàng kim óng ánh?”
Trần Bác Học trợn mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
“Là đồ tốt.”
Ông lão cũng sáng bừng ánh mắt. Chỉ nhìn sắc màu đã đủ chứng minh là hàng tốt. Thông thường, Ngưu Hoàng có màu nâu; còn thượng phẩm Ngưu Hoàng mới có màu hoàng kim. Loại này quý hơn hàng thường mấy lần.
“Cái đệt!”
“? ? ? ?”
“Màu hoàng kim?”
“Đây chính là Ngưu Hoàng sao?”
“Emmm, trước giờ chưa thấy vật nào như vậy, dáng dấp quá kỳ quái.”
Người xem phòng phát trực tiếp lúc này đều kinh ngạc, nhìn chằm chặp khối vật kia. Nó giống như một chiếc bánh màn thầu nặn từ bùn đất màu hoàng kim, vê tròn thành khối, trông rất lạ mắt.
“Cửa hàng trưởng, lão tiên sinh, xem giúp một chút, ra cái giá đi.”
Thấy sắc mặt hai người, Lạc Phong đoán họ đã nhận ra đây là thượng phẩm Ngưu Hoàng.
“Khụ, khụ, khụ… Năm trăm tệ nhé, tiểu huynh đệ. Nếu ngươi muốn bán, đây là giá.”
Trần Bác Học giả vờ trầm ngâm, tỏ ra khó xử:
“Đồng Nhân Đường chúng ta gần đây cần dùng thứ này, bằng không đã không đưa giá cao như vậy.”
Nghe vậy, ông lão liếc Trần Bác Học một cái, trong lòng thầm lắc đầu. Vật này mà năm trăm tệ một gram ư? Nhưng ông quen biết Trần Bác Học, nên không lên tiếng.
“Có năm trăm tệ? Vậy ta đi.”
Lạc Phong bó tay. Không có chút thành ý nào sao? Thà vào bệnh viện lớn còn hơn. Vừa rồi hắn ghé đây vì nghĩ chỗ này ra giá cao hơn.
“Cái đệt? Ý gì? Năm trăm tệ một cái, hay năm trăm tệ một gram?”
“Đậu xanh, nếu là Ngưu Hoàng, sao chỉ năm trăm tệ một cái?”
“Emmm, nếu năm trăm khối một cái, bữa trước biểu ca ta mua cho cha mẹ Ngưu Hoàng Thanh Tâm Hoàn đã không phải tốn mấy vạn tệ. Biết chưa, hàm lượng trong đó đoán chừng chỉ mấy gram.”
“Cái đệt, ý là họ nói năm trăm tệ một gram? Thứ này đúng là còn đắt hơn vàng?”
“Không đắt hơn vàng thì là gì? Ngươi tưởng Ngưu Hoàng là rau cải trắng à?”
“Cái chủ kênh này vận khí tốt vậy sao? Thật nhặt được Ngưu Hoàng rồi?”
Giờ phút này, dân mạng trong phòng phát trực tiếp kinh ngạc. Lạc Phong cũng nhận về rất nhiều giá trị kinh ngạc và giá trị thanh vọng. Tưởng hắn cầm tim trâu đẫm máu, hóa ra lại đúng là Ngưu Hoàng.
“Tiểu huynh đệ, cho ngươi bảy trăm tệ nhé, thế nào?”
Trần Bác Học cười híp mắt, đuổi theo mấy bước.
“Thôi, ta qua bệnh viện lớn đối diện xem thử.”
Thật là bó tay. Hệ thống nhắc nhở giá trị ba trăm vạn, còn ở đây chưa nổi một trăm vạn. Bán cái gì cho nổi.
“Một ngàn tệ một gram!”
“Một ngàn hai một gram, đây là cao nhất!”
Giá mỗi lúc một nhích lên. Phòng phát trực tiếp càng lúc càng đông, người xem điên cuồng như bão tố. Lượt xem lập tức vượt năm ngàn.
Ừng ực.
Ừng ực.
Ừng ực.
Dù không thấy mặt mũi fan hâm mộ, ai cũng hình dung được cảnh nuốt nước bọt. Một ngàn hai trăm tệ một gram, chẳng phải gấp ba lần vàng? Nghĩ kỹ, thứ này mấy chục vạn con trâu chưa chắc có một viên, đúng là hiếm thấy khó bì.
“Tốt rồi, tiểu Trần, đừng cò kè nữa. Tiểu huynh đệ này xem ra biết hàng. Trả hai ngàn năm trăm tệ một gram đi. Nếu còn kéo dài, ta e là…”
Ông lão nghiêm giọng, liếc nhìn ra cửa. Đã có khá nhiều y tá bu quanh xem; các nhà thuốc khác chắc cũng sắp nghe tin. Vật này dẫu có tiền chưa chắc mua được.
“(⊙o⊙)…”
“Cái đệt? Hai ngàn năm trăm tệ, mà còn là một gram?”
“Má ơi, sao cao dữ vậy!”
“Năm trăm lên hai ngàn năm trăm? Tăng gấp năm lần?”
“Chủ tiệm lúc đầu muốn lừa chủ kênh hả? Mới ra có năm trăm tệ.”
“Đáng tiếc, chủ kênh nhà ta là người tầm bảo, sao lại không biết giá trị chứ!”
Đang bước ra cửa, nghe mức giá đã đỡ vô lý hơn, Lạc Phong quay lại:
“Giá này tạm được, nhưng ta chưa hài lòng. Các ngươi vừa thấy màu sắc rồi đấy, Ngưu Hoàng màu hoàng kim, là thượng phẩm trong thượng phẩm.”
“Thế này nhé, chàng trai, ngươi lấy vật ra lần nữa, để ta xem thật kỹ. Xem xong sẽ trả giá lại cho ngươi.”
Trần Bác Học biết đó là Ngưu Hoàng, lại biết màu rất đẹp, nhưng vẫn cần xem xét cho thỏa đáng.
“Được, cứ xem đi.”
Lạc Phong không lo bị lừa. Trần Bác Học là chủ một cửa hiệu lớn, đâu dễ lừa đảo trắng trợn; làm thế thì chẳng mở nổi một chuỗi lớn như vầy.
Rất nhanh, Ngưu Hoàng được đặt lên bàn, lót tờ giấy. Trần Bác Học và ông lão cùng cầm kính lão, kính lúp chăm chú quan sát. Xem mấy phút, sắc mặt Trần Bác Học càng nghiêm, rồi đi gọi điện, hẳn là báo cấp trên.
“Tiểu huynh đệ, lại dùng trà nhé. Xưng hô thế nào cho tiện?”
“Đúng rồi, giám đốc phân khu Giang Nam của Đồng Nhân Đường chúng ta sắp tới nơi. Đến lúc đó sẽ ra giá cho ngươi. Hoặc ngươi có thể nói trước, giá trong lòng ngươi là bao nhiêu.”
“Ta là Trần Bác Học, còn vị lão tiên sinh đây là cố vấn Lâm Tân Chí của bệnh viện chúng ta.”
Gọi điện xong, Trần Bác Học rót trà, niềm nở với Lạc Phong.
“Chào Trần cửa hàng, chào Lâm lão tiên sinh.”
Lạc Phong mỉm cười chào, rồi nói:
“Nếu nói giá ta muốn, khẳng định là sáu ngàn tệ một gram.”
Dẫu sao cũng không nên nói y hệt con số hệ thống báo; lỡ họ ép giá thì sao.