Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Chủ kênh đến rồi! Chủ kênh đến rồi! Ta thành tâm bái sư học nghệ, van cầu ngươi dạy một chút cách thu ‘rác rưởi’ đi!”
“Ha ha ha! Chủ kênh có độc môn bí tịch phong thủy, tuyệt không truyền cho người ngoài!”
“Quỷ độc môn bí tịch gì. Tầm long điểm kim, âm dương bát quái đồ… ai mà không biết!”
“Ha ha a, vậy chúc mừng anh chàng này nha, ngươi có thể đi tìm mộ rồi!”
“Hôm nay ta vừa gia nhập một đội tầm bảo. Nửa năm không tìm được một cái mộ huyệt nào, chán quá. Chủ kênh dạy ta hai chiêu đi!”
“Tốt, các ngươi đừng bốc phét nữa. Hôm nay chủ kênh định đi đâu mua ve chai?”
“Ta là người mới, xin hỏi chủ kênh đi xe Hummer này là mua ve chai nghiêm túc sao?”
“Huynh đệ, đó khẳng định là mua ve chai. Không thấy phía sau Hummer còn có hai cái bình bỏ đi sao?”
“Ha ha ha! Cũng không che giấu được người mới. Ta nói cho ngươi, thứ mà chủ kênh này chuyên thu chính là rác rưởi, mà rác rưởi giá trị mấy trăm vạn!”
“Theo thống kê, chiến tích ngưu bức nhất của chủ kênh ngày hôm qua là lợi nhuận sáu trăm lần. Đơn giản là khiến người ta trông mà thèm!”
Lạc Phong lướt qua phòng phát trực tiếp, thấy bình luận đông hơn hẳn, tâm tình tốt liền nói:
“Hôm nay ta cũng không biết sẽ tới đâu. Tùy tiện chạy một vòng. Các ngươi biết rồi đó, tìm bảo vật tuy dựa vào ta điều tra, nhưng phần lớn còn xem vận khí. Ai biết hôm nay có thu được bảo vật hay không?”
Hôm qua, Lạc Phong quét một lần, hao tốn năm ngàn giá trị thanh vọng. Hôm nay giá trị thanh vọng đã là một phẩy hai vạn, đủ để quét hình hai lần.
“Mở quét hình cho ta.”
Lạc Phong khẽ niệm trong lòng. Dĩ nhiên không quét lại khu vực hôm qua; nhất định phải chọn vùng đất mới.
Rất nhanh, quét hình mở ra. Tiếng nhắc vang lên, lập tức bảng hệ thống trong đầu Lạc Phong hiện một loạt điểm đủ màu:
【Điểm đỏ 1: Giá trị trăm vạn trở lên, một ngàn vạn trở xuống】
【Điểm đỏ 2: Giá trị trăm vạn trở lên, một ngàn vạn trở xuống】
【Điểm xanh 1~10: Giá trị mười vạn trở lên, một trăm vạn trở xuống】
【Điểm màu lục 1~5: Giá trị một vạn trở lên, mười vạn trở xuống】
“Cái đệt! Điểm đỏ vậy mà có hai cái?”
“Điểm xanh có mười cái?”
“Điểm màu lục có năm cái?”
“Trời ạ, mấu chốt là vẫn ở cùng một chỗ?”
Lạc Phong kinh ngạc. Một đống đồ như vậy, hắn hoàn toàn có thể đi một lần thu hết. Nếu phân tán, hắn sẽ chọn món đắt nhất để ra tay; còn thế này, đi một đợt là đủ đầy bồn đầy bát.
Dĩ nhiên, ra-đa bao quát cả một vùng, nhìn thì như một chỗ nhưng thực tế có thể cách xa. Dựa theo tỉ lệ thu nhỏ, các điểm báo chắc chắn nằm quanh nhau tầm năm trăm mét.
“Các huynh đệ, chúng ta lên núi xem thử. Theo con đường này, thử thời vận!”
Lạc Phong cười ha hả, lập tức đổi hướng, lái xe tới vị trí ra-đa nhắc nhở. Càng lên núi, nhiệt độ càng giảm, hắn cũng phải rùng mình. Đúng lúc ấy, Lạc Phong đạp phanh dừng lại, đứng ven đường ngoái nhìn.
Trong rừng cây mép đường có hai đứa nhỏ đang đốt lửa nướng gì đó. Dấu nhắc của hệ thống chính là ở chỗ hai đứa nhỏ kia.
“Cái đệt! Chuyện gì vậy?”
“Có mấy điểm biến mất?”
“Lại có một điểm xanh biến mất?”
“WTF?”
Lạc Phong thấy khó hiểu. Chẳng lẽ bảo vật bị mấy đứa nhỏ đốt mất?
“Này, hai tiểu bằng hữu!”
Hắn lớn tiếng gọi. Lúc này, một thằng bé đang cầm một loại cỏ kỳ quái ném vào đống lửa; loại cỏ này rất bắt lửa, nó liên tục rút mấy cọng nhét thêm.
“? ? ? ? ?”
“Vị đại ca này gọi chúng ta làm gì?”
Tiếng gọi của Lạc Phong khiến bọn trẻ dừng tay. Hắn đỗ xe cẩn thận, chạy lên dốc. Đến nơi, quét mắt nhìn bọn nhỏ, cũng không thấy trên người chúng có bảo vật gì.
“Đại ca ca, ngươi có chuyện gì sao?”
Hai đứa trẻ nghiêm túc hỏi.
“Cái đệt! Hai đứa nhỏ bị chủ kênh để mắt rồi? Trên người có bảo vật sao?”
“Các ngươi xem, đao bổ củi của chúng có phải trảm mã đao thời Đường không?”
“Ta thấy đôi giày cỏ kia khẳng định là dây gai cổ đại biên chế, giá phải hai vạn một đôi!”
“Chuông nhỏ trên cổ chắc cũng có giá trị. Ra giá tám vạn tám!”
“Ha ha ha, đừng đùa. Nhìn chủ kênh làm gì tiếp theo đi!”
Trong phòng phát trực tiếp, “đại thần nói phét” đầy rẫy. Cứ thấy Lạc Phong lại gần ai, là bắt đầu phân tích người đó có món gì đáng tiền bị hắn để mắt.
“Khụ… không có gì. Chỉ là có chút lạnh, muốn mượn lửa dùng một chút.”
Lạc Phong lại quan sát bọn trẻ, vẫn không thấy có bảo vật nào trên người hai đứa.
“Vậy ngươi đốt đi, chúng ta về nhà. Đúng rồi, đại ca ca, bên kia có rất nhiều cây, rất dễ bắt lửa, ngươi bứt về mà đốt, chơi vui lắm.”
Thằng bé lại ném một sợi cỏ dài vào đống lửa rồi cùng bạn rời đi.
“Chẳng lẽ không phải trên người chúng có bảo vật?”
Nhìn bóng hai đứa nhỏ xa dần, các điểm đỏ, xanh trong đầu vẫn không di chuyển. Như vậy, Lạc Phong có thể khẳng định: dấu nhắc ở ngay mảnh rừng và bãi cỏ này.
“Mọi người đang theo dõi, ta nói cho các ngươi hay: bảo bối hôm nay rất có thể ở ngay mảnh rừng này.”
Nói xong, hắn về Hummer lấy dụng cụ tìm kiếm. Chẳng mấy chốc, chuẩn bị đầy đủ, đeo giỏ lên vai, tay cầm dao phát cỏ mở đường. Cúi đầu lướt bãi cỏ, trông chẳng khác người đi bắt rắn.
“Chủ kênh chạy vào bụi cỏ tìm bảo bối?”
“Chẳng lẽ tìm nấm hoang?”
“Có khả năng đấy!”
“Thứ đó cùng lắm mấy trăm khối, cũng gọi bảo bối?”
“Trừ phi là nhân sâm!”
“Ha ha a, nhân sâm hình như chỉ có ở núi Trường Bạch mà?”
“Chủ kênh, bên chân trái ngươi có cái bình. Có phải đồ cổ không?”
“Đúng, ta hình như thấy có thứ gì phản quang!”
“Cái gì, có cái bình?”
“Cmn, thật tìm được đồ cổ?”
“Có phải gốm Thanh Hoa thời cổ đại không? Không thì sao bình gốm lại phản quang như thế?”