Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một cái bóng đen lướt qua trên mái nhà bên cạnh.

Trần Dã chỉ liếc qua, phát hiện đó là một cô gái đeo kiếm sau lưng.

Cô gái này giống như kiếm khách trong truyền thuyết, mũi chân điểm nhẹ lên biển quảng cáo hai bên đường, giống như một cơn gió đi ngược chiều tới, mục tiêu chính là khu mua sắm xảy ra đánh nhau phía sau.

Đây... lại là một người thuộc trình tự siêu phàm.

Sao trong đoàn xe lại có nhiều người thuộc trình tự siêu phàm như vậy?

Không lo được nhiều thế, lúc này Trần Dã đã đến cổng trấn, lao qua cổng chào ở đầu trấn.

Đám người Trần Dã vừa lao qua cổng trấn.

Đã có một đám đông vây lại.

"Người anh em, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chồng ơi, chồng ơi anh về chưa?"

"Em trai, em trai! Em trai em ở đâu?"

Đầu trấn tụ tập một đám đông lớn.

Trong số những người này, phụ nữ chiếm đa số.

Người già và trẻ em không nhiều.

Trong mạt thế, thể lực của người già và trẻ em tương đối kém, vì vậy, khi gặp phải quỷ dị rất khó chạy thoát.

Ngược lại là phụ nữ trưởng thành, thể lực và tố chất thân thể chỉ kém đàn ông trưởng thành một chút, dễ dàng sống sót hơn.

Cũng có không ít người vây quanh Trần Dã hỏi han.

Trần Dã không trả lời, chỉ cảnh giác nắm chặt nỏ tay len qua đám người.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe địa hình cải tiến dẫn đầu đoàn xe.

Người đàn ông ăn mặc hơi kỳ quái, trên người mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu, chân mặc một chiếc quần jogger ống rộng, nhưng chân lại không đi giày.

Vẻ mặt người đàn ông nghiêm nghị và lạnh lùng.

Người đàn ông cúi xuống bốc một nắm cát đất dưới đất, cứ thế bỏ vào miệng nếm thử.

Giống như một đầu bếp đang nếm thử món ăn mới mình làm vậy.

Ngay sau đó sắc mặt người đàn ông thay đổi, nói: "Đi mau! Không đi nữa là muộn đấy."

Nói xong câu này, sắc mặt mấy người vây quanh người đàn ông cũng thay đổi.

Lần lượt vừa lăn vừa bò chạy về phía xe của mình.

Giống như sắp có đại khủng bố giáng lâm.

"Na Na và Thiết Sư tính sao?"

Có người hỏi.

"Yên tâm, bọn họ sẽ đuổi theo kịp! Đi mau, đừng nói nhảm!"

Rất nhanh sự bất thường của mấy chiếc xe này đã bị những người sống sót khác phát hiện.

Đây là... nhịp điệu sắp đi?

Phải rồi, bây giờ đã là hơn năm giờ chiều.

Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối.

Khoảng cách gần thị trấn như vậy, sau khi trời tối quỷ dị trong trấn đi ra, tất cả mọi người trong đoàn xe đều phải chết.

"Không được, chồng tôi còn chưa ra, các người không được đi!"

"Cầu xin các người, em trai tôi còn chưa ra, các người không thể bỏ rơi chúng tôi!"

Có người hoảng loạn, thậm chí bắt đầu cố gắng chặn đoàn xe lại.

"Muốn chết thì cứ ở đây mà đợi, cút ra!"

Xe địa hình cải tiến hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của người khác, đạp ga lao vút đi.

Sắc mặt Trần Dã cũng thay đổi, vừa định đạp xe ba bánh đuổi theo.

Một bà bác trung niên túm chặt lấy ghi đông xe của Trần Dã.

"Cậu thanh niên, cậu không được đi, cậu phải đưa chúng tôi đi cùng, chúng tôi lớn tuổi rồi, nếu cậu không đưa chúng tôi đi, chúng tôi chắc chắn không sống nổi!"

Trần Dã nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.

Cực kỳ chán ghét hành vi của bà bác trung niên trước mặt này.

Trước mạt thế, lương hưu của mấy bà bác nghỉ hưu này có khi còn cao hơn lương của anh.

Bình thường thì khỏe như vâm, không phải nhảy múa quảng trường thì cũng đi siêu thị tranh cướp trứng giảm giá.

Bây giờ lại cậy mình lớn tuổi, muốn ngồi xe ba bánh bắt Trần Dã đưa mình đi.

"Cút!"

"Cậu thanh niên, cậu có biết thế nào là kính già yêu trẻ..."

"Bịch!"

Trần Dã trực tiếp đạp một cước vào bà bác cậy già lên mặt này ngã xuống rãnh nước bên cạnh.

Dùng sức đạp xe ba bánh đuổi theo đoàn xe phía trước.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng chửi rủa.

Xem ra mạt thế đến quá nhanh cũng không tốt lắm.

Rất nhiều người giống như người phụ nữ mặc quần yoga kia, vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với quy tắc mạt thế.

Xe địa hình phía trước thay đổi vẻ chậm chạp ngày thường, tốc độ bây giờ cực nhanh.

Những người sống sót không có xe rất nhanh đã bị rớt lại.

May mà xe ba bánh của Trần Dã có lắp thiết bị trợ lực, cho dù trong thùng xe chất đầy vật tư, vẫn có thể miễn cưỡng không bị rớt lại.

Đúng lúc này, một chiếc xe buýt lảo đảo lao ra từ trong thị trấn.

Chiếc xe buýt này Trần Dã biết, chính là của đoàn xe.

Trước đó người trên xe buýt chật ních.

Mà bây giờ nhìn qua cửa kính xe, lại thấy xe buýt trống đi không ít.

Một người sống sót muốn chặn xe buýt lại, kết quả bị xe buýt húc văng ra ngoài sống chết không rõ.

Chiếc xe buýt như bị lửa đốt đít, đạp lút ga đuổi theo đoàn xe phía trước.

Trần Dã cũng đứng lên đạp xe ba bánh điên cuồng.

Xe ba bánh cũng vượt qua vài chiếc xe đạp, rồi bám theo phía sau xe máy từ xa.

Lúc này ý muốn nâng cấp xe ba bánh của mình thành xe ba bánh điện của Trần Dã đạt đến đỉnh điểm.