Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Tần Phong cầm lên một chuỗi hạt ngọc đen có mặt Quan âm.
Bằng năng lực nhìn xuyên đêm, anh nhìn rất rõ tượng Quan âm ấy không chỉ có nước ngọc đen tuyền, khóe miệng hơi nhếch lên tạo cảm giác kỳ dị chứ không mang vẻ từ bi thường thấy.
“Đây là dụng cụ trợ tu luyện cổ võ, có thể quy tụ linh khí đất trời, tăng tốc rèn luyện nội công. Đúng là bảo vật quý hiếm!” Ông lão mau mồm quảng cáo.
Thực ra tác dụng của nó cũng chỉ đến vậy, còn xa mới thần kỳ như lời chủ quầy khoe khoang.
“Làm như ta không biết gì ấy, nếu vậy đã chẳng hỏi làm gì.” Tần Phong cố ý gằn giọng, khiến thái độ thêm phần dữ dằn.
Ông lão vội cười làm lành, ra sức nịnh nọt. “Đúng đúng, cậu tinh mắt thật, đúng là người sành sỏi.”
Thấy đối phương đã xuống nước, Tần Phong mới hỏi tiếp. “Bao nhiêu?”
Ông lão mắt sáng lên, hồ hởi báo giá. “Ba mươi vạn!”
Tần Phong bật cười lạnh, đặt lại món đồ lên bàn.
“Ở đây mà hét giá thế, không sợ phiền phức à?”
Mặt ông lão biến sắc, chăm chú quan sát kẻ đối diện. Dù trên ngực anh không đeo huy chương năng lực giả nhưng trang phục chiến đấu rất chuyên nghiệp.
Thêm nữa, năng lượng mạnh lan tỏa từ người khiến ai cũng phải dè chừng.
Tuy không cảm giác khí vận cổ võ giả, nhưng ở Tần Phong lại toát lên một sát khí lạnh lẽo như từng trải qua trăm trận.
Ông lão liền biết gặp phải cao thủ, chứ không phải loại “gà mờ” dễ bắt nạt nên vội thay đổi thái độ.
“Một ống thuốc cường hóa cấp F, đổi lấy nhé!” Tần Phong đề nghị.
Sát khí vẫn tập trung về phía ông lão, cảm giác như chỉ cần không đồng ý là sẽ gặp rủi ro lớn.
Thực ra giá đó đã rất hợp lý, ông lão vội gật đầu lia lịa.
“Được, bán, bán!”
Tần Phong cầm lấy mặt Quan âm đen, lấy một ống thuốc biến đổi gen cấp F đặt xuống rồi tiếp tục lướt qua các sạp hàng khác.
Không ai biết khi cầm được mặt Quan âm ấy, trong lòng Tần Phong vui mừng cực độ nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh cho không ai chú ý.
Lúc này, Tiểu Bạch trong túi áo cựa quậy, phát ra tiếng khe khẽ.
“Sao thế?” Tần Phong sờ ngực, Tiểu Bạch dùng chân cào phía bên trái, vẫy đuôi liên tục.
Anh đi về hướng Tiểu Bạch chỉ, lần này Tiểu Bạch lại cào phía trước, cái đuôi nhỏ không ngừng khua khoắng.
Nhìn lên phía trước, Tần Phong phát hiện trên quầy bày ba viên hạch tâm năng lượng.
“Không lẽ sau này ngươi sẽ thích ăn thứ này?”
Dù thầm nhủ như vậy, nhưng anh biết Tiểu Bạch có tiềm năng lớn, tuy chưa ký khế ước mà đã rất thông minh, xứng đáng là trợ thủ đắc lực sau này.
Vì thế, chẳng lý do gì Tần Phong lại để Tiểu Bạch thiệt thòi. Nhiều khi động vật còn đáng tin hơn người.
“Hai ống thuốc cường hóa cấp F đổi ba viên hạch tâm này thế nào?”
Người bán liền đồng ý, hạch tâm năng lượng tuy quý nhưng vẫn là sản phẩm chiết xuất, ít người hấp thụ được như uống thuốc cường hóa, trừ khi là dị năng giả thôn phệ như Tần Phong.
Sau khi giao dịch xong, Tần Phong bỏ hạch tâm vào túi riêng. Tiểu Bạch cảm nhận được có “đồ ăn” nên cũng bình tĩnh hơn, không quậy nữa.
Vừa giải quyết xong việc này, Tần Phong cảm thấy tâm trạng ổn định trở lại, quyết định đi dạo tiếp.
Đi tham quan khắp nơi, anh phát hiện rất nhiều vật dụng hữu ích.
“Ám dạ thảo, nghiền ra bôi lên người có thể giấu hình bóng trong bóng tối, rất tốt để chạy trốn, ngoài ra chắc chắn còn có phù văn hắc ám!”
“Da dơi Hắc biên, khá tốt, tiếc là chỉ có ba tấm!”
“Đây là... hạch tinh nguyên tố hắc ám? Không được, thứ này quá dễ lộ thân phận, không thể mua!”
Tần Phong rất kỹ lưỡng, chỉ chọn những vật không khiến ai chú ý mà vẫn phù hợp nhu cầu sử dụng.
Chủ ý của anh vẫn là giấu thân phận dị năng giả hệ hắc ám cho đến khi dùng hết số thuốc cường hóa mang theo người mới cầm đủ túi đồ quay về khách sạn.
Tiểu Bạch nhảy vọt khỏi túi áo, lắc đuôi khoái chí.
“Ngươi là chó thật à?”
Tần Phong nhìn kỹ Tiểu Bạch, nhận ra nó thay đổi không ít – lông xù hơn, dáng to ra, năm con mắt đen, miệng nhỏ nhọn, tai dựng đứng, đuôi xù, mà lại trông chẳng khác chó lắm.
Quan sát kỹ, vẫn có nét giống những con Pomeranian mà các đại tiểu thư liên minh hay bế đi dạo mà Tần Phong từng thấy.
“Thôi được, là gì ta cũng nuôi ngươi!”
Cái mạng này của anh cũng từng nhờ vào tiểu thú này mà sống sót, giờ đây sống lại mà không nuôi nổi một con vật nhỏ, thì còn ra gì nữa!
Tần Phong lấy một viên hạch tâm năng lượng ném cho Tiểu Bạch, nhìn nó “ăn” một cách say mê. Chỉ chốc lát, viên hạch tâm đã nhỏ đi thấy rõ, chứng tỏ một lượng lớn năng lượng bị hấp thụ.
Ăn xong, Tiểu Bạch lại lăn ra ngủ say. Tần Phong quay sang cầm mặt Quan âm đen vừa mua.
Không chỉ là tin đồn, trong giới cổ võ ai cũng biết Quan âm trụy được cho là vật hộ thân, đảm bảo bình an.
Đa phần tượng ngọc đen hay tạc hình Tỳ Hưu, Thao Thiết hoặc chín con của rồng, nhưng điêu khắc thành Quan âm mà còn mang nét tà dị thế này thì cực kỳ hiếm.
Tần Phong nhẹ nhàng bẻ đôi, mặt Quan âm phát ra tiếng “cạch” rồi tách đôi, để lộ khe nhỏ có một đoạn lụa mỏng.
“Đúng thật có rồi!”
Miếng lụa mỏng như cánh tằm nhưng rất chắc, Tần Phong nhẹ tay rút ra, mở rộng thì thấy dài cỡ một mét, rộng nửa mét, trên đó dày đặc những dòng chữ nhỏ li ti.
Trên đầu ghi rõ tên công pháp – “Hấp Tinh quyết”.
Liên minh phản nhân loại, nhân vật nguy hiểm cấp S, tuyệt học của gã cổ võ giả ăn thịt người Lưu Mãnh.
Đây là môn tà công cổ võ đứng đầu, được liên minh đánh giá cấp S.
Kiếp trước, Lưu Mãnh chỉ dùng đầu ngón tay cũng đủ giết Tần Phong. Ngoài trả thù tổ chức này, điều lớn lao nhất trong lòng Tần Phong là muốn đích thân giết chết Lưu Mãnh.
Đã coi người ta là kẻ thù, chẳng trách Tần Phong lại hiểu rõ về đối phương như thế.