Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kể từ khi xuất hiện vết nứt không gian, bên cạnh dị năng giả, cổ võ giả thì lực lượng đông nhất trong xã hội loài người vẫn là thương giới giả. Họ dựa vào thuốc cường hóa để nâng cao thực lực, rồi ỷ lại vào cơ giới nặng trang bị các loại vũ khí mạnh mẽ để sinh tồn và chiến đấu, dù sức mạnh cá nhân không bằng dị năng giả hay cổ võ giả nhưng nhờ số lượng lớn và tính phổ cập cao, họ vẫn là lực lượng không thể thiếu.

Các loại máy móc liên tục được cải tiến, phát triển không ngừng để đáp ứng đủ mọi nhu cầu trong thế giới hỗn loạn này. Tuy nhiên, thương giới giả cũng có điểm yếu rõ rệt: phản xạ, tốc độ, sức mạnh đều kém xa dị năng giả và cổ võ giả.

"Không ổn, chắc chắn cậu ta không bắt kịp đâu!" Ý nghĩ ấy vừa vụt qua trong đầu Lục Manh đã khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Cũng giống như mũi tên vừa rồi, Tần Phong chỉ hơi thay đổi một phương hướng, khởi động họng pháo tấn công, viên đạn như mưa rào bắn hết vào trên người Lang ngao.

“Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!”

Lang ngao lập tức bị đánh thành cái sàng. “Ngao ô!”

Lang ngao kêu thảm một tiếng, bị viên đạn ném đến không trung.

Tần Phong và Lục Manh khác nhau, hắn không liên tục bóp cò súng mà lại buông tay, răng rắc một tiếng lại vặn vẹo họng pháo, giơ lên một chút lại đè xuống.

Viên đạn lại bắn ra như mưa rào, hung hăng bắn vào cái bụng yếu ớt của Lang ngao, xuyên thủng nội tạng của nó.

Hai lần công kích nhẹ nhàng tổn thương Lang ngao. “Ngao ô!!”

Lang ngao rơi xuống từ trên không, sau khi phát ra một tiếng ngắn ngủi lại hoảng sợ tru lên.

Nó cũng cảm nhận được bản thân bị thương nặng, tuy tạm thời chưa mất mạng nhưng nếu tình trạng này kéo dài, cái chết chỉ là chuyện sớm muộn.

Vì vậy, nó không chần chừ, vội vàng gầm lên, gọi đồng bọn đến trợ giúp.

Giữa khu rừng âm u, từng đôi mắt đỏ rực xuất hiện – là bầy sói mắt đỏ.

Vừa rồi lúc Lang Ngao đi săn, lũ sói này chỉ đứng quan sát, không dám tiến tới, vì sợ bị thú tướng hiểu lầm là muốn tranh cướp con mồi.

Bây giờ được phép tham gia, mắt chúng đỏ như máu, nhìn Tần Phong bằng ánh mắt tham lam cùng vẻ thèm khát, như muốn xé xác cậu ra.

“Đến đây!”

Tần Phong khéo léo thao tác giá vũ khí, chiếc giá này như có linh hồn, theo từng động tác của cậu liền điên cuồng tấn công, xé nát bầy sói.

Một con sói mắt đỏ chưa kịp nhào tới, đôi mắt lóe lên trong bóng tối đã bị Tần Phong phát hiện và bóp cò.

Trong tích tắc, nó bị hơn hai mươi viên đạn xé toạc thân xác, bắn văng ra xa.

“Gào u…”

Mùi máu tươi càng khiến bầy sói thêm hung hãn. Ba con sói đồng loạt lao tới nhưng lập tức bị Tần Phong điều khiển giá vũ khí bắn trả như mưa, đẩy lùi hết thảy.

Lui!

Lại lui!

“Không giết được nữa thì thay đạn!”

Giọng nói lạnh lùng của Tần Phong vang lên, trong lúc loạt đạn vừa ngớt, Lục Manh bừng tỉnh, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội bò qua phụ giúp.

Lý Dao Dao cũng chạy tới giúp, vừa tranh thủ chữa trị cho Lục Manh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Phong. Nhìn thiếu niên trầm tĩnh, dường như cậu toát lên sức hút đặc biệt khó diễn tả.

Rào rào!

Đạn được bổ sung liên tục vào giá vũ khí, Lục Manh quan sát Tần Phong thao tác ở khoảng cách gần mới càng cảm thán – cậu ta chuẩn xác, dứt khoát, thao tác đơn giản mà thuần thục như thần, thật khiến người khác ngưỡng mộ.

“Tạch tạch tạch!”

Tần Phong bắn xong loạt đạn cuối cùng, dừng tay.

Nhận ra Tần Phong không bắn nữa, Lục Manh sốt ruột hỏi: “Sao dừng lại rồi? Hết đạn à?”

Tần Phong chỉ im lặng liếc nhìn Lục Manh.

“Đã kết thúc rồi, mỗi người chúng ta hưởng một nửa chiến lợi phẩm. Lang Ngao thuộc về ta.”

Lúc này Lục Manh mới nhận ra khắp mặt đất là xác sói mắt đỏ. Ác mộng đuổi bọn họ không còn nữa – tất cả đã chết cả rồi.

“Chết hết thật rồi!” – Lục Manh tròn mắt.

Tần Phong không để ý tới cô bé ngây thơ, lặng lẽ đứng giữa đống xác sói, một luồng sức mạnh lạ chảy vào người khi cậu hấp thu dị năng, làm tăng cường lực và tốc độ bản thân.

Khi tiến lại gần xác Lang Ngao, cảm giác sức mạnh còn mãnh liệt hơn.

“Ong…”

Tần Phong cảm nhận xung quanh mình như rung động, thực lực lại tăng vọt một lần nữa.

Đoạn G2!

Nếu để người khác biết mới chỉ ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, không cần dùng bất cứ loại thuốc tăng cường nào mà đã lên thẳng đoạn hai, chắc chắn ai cũng kinh ngạc tột độ.

Nhưng đây chính là dị năng của Tần Phong – ngay khi tiêm thuốc thức tỉnh được một phút, cậu đã cảm nhận được dị năng, tiềm lực này hoàn toàn có thể đạt cấp S.

Dù vậy, hiện tại Tần Phong vẫn chưa thể nắm vững dị năng, phát huy chưa đến một phần trăm sức mạnh.

Thực lực tăng vọt nhưng sắc mặt Tần Phong vẫn bình thản, lẳng lặng thu dọn chiến lợi phẩm.

Da sói mắt đỏ là vật liệu quý, răng nanh, móng vuốt cũng có giá trị bán.

Nếu muốn giao dịch với chính phủ căn cứ Thừa Bắc, còn phải cắt lấy tai sói làm bằng chứng.

Dù thế nào, hơn bốn mươi con sói mắt đỏ vẫn không quý bằng một con Lang Ngao – vì đó là thú tướng.

Tần Phong dùng dao găm thuần thục cắt da, răng, móng vuốt Lang Ngao.

Quan trọng nhất là vị trí giữa ngực, gần tim. “Phập!”

Cậu cắt sâu vào cơ thịt, máu tươi trào ra, tách xương sườn để lộ một viên châu màu đỏ thẫm.

Chính nhờ viên năng lượng hạch tâm này, Lang Ngao mới trở thành thú tướng. Viên châu ấy cất gần tim, là nguồn sức mạnh, giúp nó sở hữu tốc độ và lực vượt trội.

Viên châu đỏ có thể sử dụng trực tiếp để tăng cường thể chất, tác dụng hơn gấp vài lần thuốc tăng cường cấp G.

Tần Phong cất viên châu đỏ vào túi áo, tập hợp toàn bộ tài liệu còn lại bỏ vào balo tác chiến – riêng vật liệu thu được từ Lang Ngao đã lấp đầy cả balo.

Bên kia, lúc chiến đấu còn chưa cảm nhận gì, giờ Lục Manh và Lý Dao Dao đều trắng bệch mặt, Lục Manh nhìn xác Lang Ngao bị mổ mà suýt nôn hết bữa tối qua.