Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Thế mà cũng giết được á?”
Ninh Tranh nấp trong bụi cỏ trên sườn núi làm sniper, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Bởi vì chuyện này trông quá đỗi phi lý.
Trận chiến bảo vệ sơn trang đang trên đà thua sấp mặt, vậy mà bỗng có tin thắng trận vang dội rồi sao?
“Đúng là lo bò trắng răng.”
Ninh Tranh thở dài, không ngờ họ lại chơi lầy đến thế.
Công bằng mà nói, chiêu này quả thực rất xuất sắc.
Nhưng cũng là nhờ mình ra tay dụ Quạ Vương ra ngoài.
Theo tình hình trước đó, Quạ Vương căn bản không cần lộ diện, chỉ cần chỉ huy đàn quạ, tấn công vào các góc chết để phá tháp phòng thủ là có thể bào mòn đến chết đám người chơi.
Ninh Tranh không có hành động thừa thãi nào nữa, chỉ lặng lẽ nấp trên sườn núi quan sát tình hình.
Cục diện tiếp theo khá đơn giản.
Họ bịt lại lỗ hổng trên tháp phòng thủ do Quạ Vương tạo ra.
Bên ngoài, con Quạ Vương không đầu bay loạn xạ khắp nơi, như một con ruồi mất đầu, chỉ còn lại bản năng cơ thể.
Quạc!~
Quạc!~
Không có chỉ huy, đàn quạ tự thân chiến đấu, hỗn loạn thành một đoàn.
Chúng bắt đầu tấn công trở lại các cửa sổ của tháp phòng thủ, dày đặc như một bầy ong.
Nhưng không còn tính tổ chức kỷ luật, chúng chẳng khác gì một đám lính quèn vô kỷ luật, hoàn toàn không thể tìm ra các góc chết tạm thời đang di chuyển.
Các tháp phòng thủ của sơn trang bắn tên yểm trợ lẫn nhau, cứ thế là giữ vững được trận địa.
Thế trận vô cùng thuận lợi!
Tuy nhiên, con Quạ Vương kia lại vô cùng kỳ lạ. Sau khi bay loạn không đầu một hồi, nó dường như đột nhiên suy yếu dần, sinh khí từ từ tiêu tán.
Bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến cơ thể không đầu của nó bắt đầu tấn công một con quạ bay ngang qua, dùng móng vuốt bẻ gãy đầu của đối phương.
Nó cúi xuống, như thể đang đội lại vương miện của mình.
Rắc!
Nó gắn đầu của con quạ kia lên cổ mình, hai con mắt màu xanh lục ảm đạm từ từ sáng trở lại.
Trong tháp phòng thủ.
Đám thợ rèn nhìn cảnh đó mà trợn mắt há mồm, rõ ràng là bị dọa không nhẹ: “Boss còn có chiêu này á? Ghép đầu vịt… à không, đầu quạ?”
Cái thế giới quan này rốt cuộc là sao đây?
Lúc trước làm thợ rèn chỉ thấy hơi quái, bây giờ càng nhìn càng thấy dị.
Tuy nhiên, có lẽ vì tình thế cấp bách, Quạ Vương sau khi thay đầu mới rõ ràng đã trở nên ngu ngơ hơn rất nhiều.
Thậm chí có thể khẳng định rằng, trong đầu Quạ Vương đã là một linh hồn khác, không còn là chính nó lúc ban đầu nữa.
Ngũ Thể Cảnh dù bị chặt đầu không chết, nhưng linh hồn cuối cùng vẫn ký sinh trong não.
Mất đầu khó sống.
Cơ thể vì muốn sống sót mà “ngoại tình” tìm một đối tượng mới, cũng là chuyện có thể thông cảm được mà.
“Từ đó có thể thấy, cái game này đúng là một màu xanh hy vọng.”
“Dù là thợ rèn hay là quạ, game mới mở vài ngày mà không cẩn thận là bị cắm sừng ngay.”
“Boss đáng thương thật.”
“Lát nữa ra ngoài tôi phải làm vài cái meme, đội cho nó cái mũ xanh để tưởng nhớ tuổi thanh xuân đã mất.”
“Chẳng phải các ông làm nó xanh à? Đồ tồi!”
“Mấy người chỉ nghĩ được đến thế, còn tôi đã nghĩ đến tầng sâu hơn rồi. Một con quạ không đầu, bản năng cơ thể sẽ đi tìm một cái đầu sao? Vậy nếu có một tu sĩ bị chém đầu, bản năng cơ thể muốn sống sót, liệu có đi khắp nơi tìm đầu để gắn vào không?”
Mọi người nghe vậy, cảm thấy góc nhìn này khá mới lạ.
Dường như thật sự có khả năng đó.
Đi khắp nơi tìm đầu, vậy tu sĩ ban đầu không phải đã bị cắm sừng hay sao?
“Nếu có chuyện tốt như vậy, xin hãy để cái thân thể không đầu ấy băng qua phố chợ, vượt biển người mà tìm đến tôi, rồi bẻ đầu tôi gắn vào. Không phải vấn đề có làm Tào tặc hay không. Chủ yếu là thèm cái thân thể của đối phương thôi, tự dưng có được một cơ thể mạnh mẽ, đây chẳng phải là cơ duyên trời ban sao?”
“Thôi ông bớt mơ mộng đi.”
“Đúng thế, toàn nghĩ chuyện đâu đâu.”
Họ lắc đầu, vừa tán gẫu vừa tiếp tục bắn tên, tình hình chiến đấu vô cùng thuận lợi.
Một mũi tên, lại một mũi tên, cứ thế bắn liên tục hơn nửa giờ đồng hồ, mặt đất chất đầy xác quạ, sắp thành núi đến nơi. Bỗng nhiên, một thợ rèn từ cửa quan sát chú ý thấy trên mặt đất bên ngoài, một con quạ rõ ràng đã chết lại đang loạng choạng đứng dậy.
Đó là một hồn thể.
Và một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Hồn thể này giống như một bong bóng rỗng, vậy mà lại bắt đầu nuốt chửng máu thịt của những con quạ xung quanh để lấp đầy chính nó. Lông vũ dày đặc trên các thi thể gần đó cũng như dòng nước chảy trùm lên người nó.
Quạc!
Con quạ đó… sống lại.
“Cái quái gì vậy? Ma à?”
Mọi người nhìn mà nổi hết cả da gà, vội vàng gọi Tô Ngư Nương đến.
Vài phút sau, Tô Ngư Nương từ đường hầm phía sau leo lên tháp phòng thủ, nghe mọi người kể lại thì hơi sững người: “Chỉ là Tro Tàn thôi.”
“Tro Tàn là gì?” Mọi người tò mò.
“Có thể hiểu là quỷ! Oán linh của thế giới này là những thực thể quỷ dị có hình hài vật chất. Những 【Tro Tàn】 này có thể nuốt chửng máu thịt, bám vào đó để có được thực thể.”
“Bây giờ quạ đã chết mấy nghìn con, xuất hiện một Tro Tàn thì cũng bình thường thôi, phải không?”
Tô Ngư Nương đã đọc qua thông tin về phương diện này. Chiến trường là nơi dễ xuất hiện những thứ không sạch sẽ này nhất! Đây là kiến thức thường thức mà dân chúng ai cũng biết, rất phổ biến.
Chỉ là đám thợ rèn bọn họ không lớn lên ở thế giới này nên mới thấy kinh ngạc.
Quỷ, Quỷ dị, Tro Tàn, có nhiều cách gọi khác nhau.
Con người giống như ngọn nến, sau khi cháy hết, thường sẽ lưu lại một chút lửa tàn!
Ninh Giao Giao, và cả tất cả dân làng trong Linh Trang, cũng là 【Tro Tàn】 của người chết, do chấp niệm hóa thành.
Nhưng đó là do đám yêu nhân dùng pháp thuật đặc biệt tạo ra.
Mà hiện tại một phần bà con trong sơn trang, vì quá lâu không được máu thịt lấp đầy, nên chỉ còn lại linh thể trống rỗng.
Không phải ai cũng như Ninh Giao Giao, có người cho ăn, thường xuyên được ăn thịt, duy trì được dung mạo thiếu nữ da trắng nõn nà, tươi tắn như lúc còn sống.
Đối với sinh linh yếu ớt như lũ quạ, xác suất sinh ra 【Tro Tàn】 vốn đã thấp.
Dù có sinh ra, nó cũng sẽ không tồn tại lâu, rất nhanh sẽ tiêu tán.
Thứ này, người dân bình thường cũng đã quen mắt, không còn thấy lạ.
Thậm chí có một số người, sau khi người thân qua đời còn giữ 【Tro Tàn】 ở nhà chung sống, đợi một thời gian sau, chấp niệm của người thân sẽ tự động tan biến.
Đương nhiên, nếu không hài lòng với 【Tro Tàn】 của người thân, cũng có thể mời tu sĩ đến làm phép trực tiếp tiêu diệt, gọi là “nhổ cỏ tận gốc”.
Nghe Tô Ngư Nương giải thích, mọi người có chút kinh ngạc.
“Đây là world-building của thế giới bên ngoài sao? Dân thường cũng quen với chuyện này rồi à.”
“Tiếc là chúng ta không xuống núi được.”
“Vậy Tro Tàn của con quạ này phải xử lý thế nào?”
Nghe mọi người bàn tán sôi nổi, Tô Ngư Nương suy nghĩ một lát rồi nói: “【Tro Tàn】 sẽ tuân theo logic hành vi lúc còn sống, nhưng không có tự ý thức, thậm chí còn không nhận ra mình đã chết. Cứ mặc kệ nó là được, coi như một con quạ bình thường mà đối phó, cứ phản công như bình thường, vài ngày nữa nó sẽ tự biến mất.”
Mọi người cảm thấy rất thú vị.
Tro Tàn.
Người chết như đèn tắt, đôi khi còn sót lại chút tro tàn.
“Ngay cả chính nó cũng không nhận ra mình đã chết sao.” Không ít người trong lòng dấy lên một chút kinh hãi, rồi lại cảm thấy bi thương một cách khó tả.
Tro Tàn, chẳng qua chỉ là niềm hy vọng cuối cùng của những kẻ sống cô độc trên cõi đời này.
Ngay lúc này, bức màn bí ẩn của thế giới đang hé mở một góc. Một số người đã không kìm được mà tưởng tượng về khung cảnh huy hoàng của những thành trấn bên ngoài sơn trang, đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Trên đồng hoang, những thân thể không đầu băng qua từng tòa thành, đi khắp nơi tìm kiếm một cái đầu mới.
Trước linh đường, người dân ôm lấy bóng hình Tro Tàn của người đã khuất mà nức nở khóc than.
Bên ngoài thành trấn, ma tu lén lút săn giết tu sĩ, dùng máu thịt và linh căn của họ để tái tạo nên những ma khí từ tử thi.
Còn Chú Kiếm Sơn Trang của họ, nằm ngoài thành Bình Xương, châu Tân Di, sẽ gửi những vũ khí được rèn đúc đến khắp các thành trấn, để rồi viết nên vô vàn câu chuyện khác nhau trong tay mỗi người.
“Màn mở đầu của game, một trận đại chiến khai màn, đây đã là một bản hùng ca trang trọng mà ta có thể chạm tới.”
Có người khẽ nói: “Game có hệ thống thư tín. Chúng ta dù ở trên cao sơn trang, cách biệt thế gian, vẫn có thể giao lưu với khách hàng dưới núi, rèn đúc vũ khí, áo giáp, và góp một phần vào hành trình cuộc đời của họ.”
“Tiếc thật.”
“Đáng tiếc là chúng ta không thể tự mình ra ngoài để nhìn ngắm thế giới này.”
Chú thích:
"Tào tặc" (曹贼 - Cáo Zéi): "Tào tặc" là biệt danh mang tính miệt thị dành cho Tào Tháo, một nhân vật lịch sử thời Tam Quốc. Trong văn hóa mạng hiện đại, meme này không ám chỉ đến sự gian hùng của Tào Tháo, mà tập trung vào một sở thích đặc biệt của ông: chiếm đoạt vợ của kẻ thù bại trận. Do đó, "Tào tặc" trở thành tiếng lóng để chỉ những người có ham muốn với vợ hoặc người yêu của người khác. Người chơi tự nhận mình có "máu Tào tặc" khi nói rằng anh ta thèm muốn "cơ thể" mạnh mẽ của tu sĩ. Trong truyện có nhiều yếu tố về cắm sừng, kiểu chiếm đoạt, mà từ lóng bên họ là nón xanh, mũ xanh nên các chương sau có thể liên quan đến màu xanh lá xanh lục, như màu mắt quạ, màu xanh hy vọng,...
Khái niệm "Dư Tẫn" (余烬): Đây là một khái niệm world-building quan trọng. "Dư" (余) là còn lại, dư thừa; "Tẫn" (烬) là tro tàn sau khi lửa tắt. "Dư Tẫn" không phải là một linh hồn hoàn chỉnh, mà là một "tàn dư", một "vệt tro" của sự sống, hoạt động theo bản năng và chấp niệm khi còn sống mà không hề nhận ra mình đã chết. Nó giống như một đoạn băng ghi âm được phát lại. Khái niệm này sâu sắc hơn "ma" hay "oan hồn" thông thường, tạo ra một thế giới quan độc đáo và có phần bi thương. Tuy nhiên để phù hợp với bản dịch sẽ đổi tên Dư Tẫn thành Tro Tàn.
Ghép đầu vịt: Ghép đầu vịt là một meme nhỏ bên trung, ý chỉ hình con mèo đội các loại mũ hình con vịt lên đầu. Ở đây mang nghĩa là thay cái đầu,