Đại Tần: Ta Tại Chiến Trường Nhặt Thuộc Tính

Chương 45. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hạ Vô Thả vô cùng kinh ngạc: "Triệu Phong này lại lợi hại như vậy sao?"

"Hắn thực sự khiến cô rất kinh ngạc."

"Ban đầu cô cũng chỉ biết người này có sức chiến đấu dũng mãnh, có thể gọi là mãnh tướng."

"Không ngờ Hạ khanh gia đến lại mang đến cho cô một tin tốt."

"Hắn còn tinh thông y thuật, hơn nữa còn có tác dụng lớn đối với doanh trại thương binh trong quân ta." Doanh Chính cũng nói với giọng điệu kinh ngạc.

Hạ Vô Thả hoàn hồn lại: "Người này vừa là mãnh tướng, vừa được Vương Tiễn thượng tướng quân mở lời, vậy là lão thần đường đột rồi."

"Nhưng lão thần có thể dùng tính mạng đảm bảo, y thuật do Triệu Phong sáng tạo chưa từng có, thực sự có hiệu quả kỳ diệu, đủ để tránh cho vô số binh lính bị thương của Đại Tần chết không được cứu chữa."

"Thần thay mặt cho tất cả binh lính bị thương của Đại Tần tấu lên Đại vương, ân thưởng cho Triệu Phong."

Nói xong, Hạ Vô Thả cúi người hành lễ.

Doanh Chính vung tay: "Hạ khanh gia yên tâm, tất cả những ai lập công cho Đại Tần của ta đều được thưởng!"

"Úy khanh."

"Soạn chiếu, truyền đến đại doanh Lam Điền."

Uý Liễu lập tức đứng ra: "Thần cung nghe vương chiếu!"

"Đồn trưởng quân hậu cần Triệu Phong, vì lập công cho đất nước, dũng cảm giết địch, giải trừ mối họa tập kích của địch, lại sáng tạo ra phương pháp chữa trị cứu binh lính bị thương của Đại Tần, đều là công lớn, đáng được trọng thưởng."

"Nay điều Triệu Phong vào chiến doanh chính để chỉ huy quân đội, làm sĩ quan quân tinh nhuệ!"

"Tấn phong Triệu Phong lên bốn cấp, làm quân hầu trưởng, thống lĩnh năm nghìn quân!"

"Tấn phong Triệu Phong lên năm cấp, ban tước [Quan đại phu]!"

"Lương bổng chức vụ quân sự, lương bổng hàng năm của tước vị và ruộng đất đều do quân công chế định, đợi sau chiến tranh sẽ thực hiện." Doanh Chính uy nghiêm sắc phong.

Với công giết địch, công chém tướng.

Triệu Phong đáng lẽ phải được tấn phong lên bốn cấp nhưng lần này Doanh Chính lại cho Triệu Phong thăng thêm một cấp.

So với chức vụ quân sự.

Tước vị càng khó thăng tiến hơn.

Bởi vì tước vị đại diện cho sự ưu đãi ngoài chức vụ quân sự, lương bổng hàng năm, ruộng đất.

"Thần nhận chiếu." Uý Liễu lập tức đáp.

"Nói với Vương Tiễn."

"Sử dụng mãnh tướng này như thế nào, điều động như thế nào, để hắn tự quyết định." Doanh Chính lại nói.

"Thần hiểu."

"Tâu Đại vương."

"Thần còn một việc muốn tấu lên." Uý Liễu cung kính nói.

"Nói." Doanh Chính nhìn Uý Liễu.

"Bạo Diên ẩn núp tập kích, tội ở Lý Đằng tham công liều lĩnh, còn quân hậu cần vốn là xử lý các việc hậu cần, không phải chiến doanh chính, lần này bị địch tập kích bất ngờ nhưng không sợ nghênh chiến, mới tạo cơ hội cho Đại Tần tiêu diệt Bạo Diên, lập công lớn."

"Mà tiền tuất tử trận của quân hậu cần lại thấp hơn quân tinh nhuệ chính chiến quá nhiều."

"Những tướng sĩ quân hậu cần này đều chết vì lỗi của một tướng, không phải chết vì không sợ giết địch."

"Thần khẩn cầu Đại vương ban ân, đối đãi với những tướng sĩ quân hậu cần này bằng tiền tuất của quân tinh nhuệ, để thể hiện ân đức của Đại vương." Uý Liễu cúi người hành lễ, lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra.

Khuôn mày của Doanh Chính có chút rung động.

"Đại vương."

"Chế độ tước vị không thể lộn xộn được."

"Lần này quân hậu cần tử trận gần vạn, nếu tất cả đều phát tiền tuất của quân tinh nhuệ thì sẽ khiến quốc khố phải chi thêm nhiều tiền lương."

"Hiện nay Đại Tần chúng ta động binh vốn đã làm hao tổn tiền lương mỗi ngày rồi, không thể vì vậy mà làm loạn chế độ tước vị."

Một lão thần đứng đầu các văn thần đứng ra, chính là tể tướng Vương Oản đương triều.

"Thần phụ nghị."

"Quy chế tước vị, còn có chi tiêu của quốc khố, nếu sử dụng tùy tiện thì không có lợi cho đất nước."

"Xin Đại vương cân nhắc kỹ."

Sau Vương Oản, lại có từng vị triều thần đứng ra phụ họa.

Không ngoài dự đoán.

Đây đều là các văn thần.

"Vương tướng!"

"Nếu vì chi tiêu của quốc khố mà để những tướng sĩ anh dũng tử trận bị đối xử bạc đãi thì sẽ khiến toàn quân tướng sĩ chán nản." Uý Liễu quay đầu lại nói với Vương Oản.

"Chế độ tước vị như thế, chế độ quân hậu cần và quân chính quy cũng thế."

"Nếu tất cả đều có thể thay đổi thì sau này còn dùng quy chế để ràng buộc như thế nào?" Vương Oản khăng khăng nói.

Uý Liễu cười nhạt một tiếng: "Đún là nên đặt ràng buộc quy chế lên hàng đầu nhưng quân hậu cần cũng là quân nhân, nhiệm vụ ban đầu của họ là xử lý hậu cần nhưng lại lên chiến trường, họ vì nước mà chết, tiền trợ cấp tử trận của quân tinh nhuệ chính chiến cũng nên có một phần của họ, sự cường thịnh của Đại Tần, sự thịnh vượng của binh phong, sự thịnh vượng của sĩ khí tướng sĩ."

Lời nói vừa dứt.

"Về ân tình có lẽ được nhưng về quốc pháp thì không thể."

"Uý đại nhân nắm giữ việc thưởng phạt quân công, lẽ ra phải hiểu rõ điều này, càng nên biết rằng Đại Tần chúng ta động binh thì quốc lực hao tổn rất lớn." Vương Oản vẫn không thay đổi.