Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tại sao nói nhìn một cái là nhận ra?
Mặc dù tiểu nữ tử trước mắt cũng búi tóc giống như những duệ sĩ khác trong quân nhưng khuôn mặt trắng trẻo, thân hình nhỏ nhắn nên hắn có thể nhìn ra ngay, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ thấy nàng ấy không có yết hầu.
Sau khi Triệu Phong đi tới.
"Quân hầu trưởng, đã đưa người tới rồi ạ."
Thân vệ bên cạnh cung kính cúi chào.
Vương Yên lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Triệu Phong, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Dường như bị dung mạo của Triệu Phong làm kinh ngạc.
Hoặc có thể nói nàng ấy đã đoán sai tuổi tác và ngoại hình của Triệu Phong.
"Sao hắn lại trẻ như vậy?" Vương Yên thầm nghĩ trong lòng.
Trận chiến ngày hôm qua!
Triệu Phong toàn thân đẫm máu xông trận, căn bản không nhìn rõ mặt.
"Ngươi là Triệu Phong?" Vương Yên thử dò hỏi.
"Phải."
Triệu Phong gật đầu, sau đó chắp tay: "Không biết quân hầu trưởng có chuyện gì?"
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Vương Yên phất tay với thân vệ bên cạnh.
"Vâng."
Các thân vệ lần lượt lui xuống.
Sau khi không còn người khác.
Vương Yên mỉm cười, sau đó cung kính cúi chào Triệu Phong: "Ta đặc biệt cảm ơn ngươi đã cứu mạng, nếu như hôm qua không phải ngươi ra tay, có lẽ ta đã chết dưới mũi giáo của quân địch rồi."
"Ta ra tay?"
Triệu Phong sửng sốt, suy nghĩ hồi tưởng lại.
Hôm qua khi giết Bạo Diên, dường như đúng là tiện tay cứu một người.
Nhưng Triệu Phong không quá để tâm.
Dù sao thì hôm qua những người Triệu Phong cứu cũng không ít.
"Cùng là huynh đệ, giết quân địch cũng là thuận tay mà làm, quân hầu trưởng không cần như vậy." Triệu Phong nói rất bình tĩnh.
Nghe vậy.
Nhìn vẻ điềm tĩnh của Triệu Phong, trong lòng Vương Yên càng thêm kinh ngạc.
Trong suy nghĩ của nàng ấy.
Nếu là người bình thường biết mình cứu mạng, chịu ơn mình, không nói đến việc bình tĩnh, cũng nên biểu hiện vui mừng chứ.
Dù sao thì Triệu Phong chỉ là một quân hậu cần, còn nàng ấy là quân hầu trưởng chủ doanh, thân phận chênh lệch rất lớn.
"Đối với ngươi mà nói có lẽ là thuận tay mà làm nhưng đối với ta mà nói là ân cứu mạng."
"Ta nợ ngươi một mạng, ngươi nói muốn gì, ta có thể đồng ý với ngươi một điều kiện trong phạm vi năng lực của ta." Vương Yên nhìn Triệu Phong nói.
"Ta không có gì muốn cả." Triệu Phong lắc đầu.
"Tiền tài? Quyền lực?"
"Những thứ này ngươi đều có thể đưa ra." Vương Yên có chút không cam lòng nói.
Nàng ấy tìm Triệu Phong tới là để báo ơn.
Nàng ấy là con gái của Vương Tiễn thượng tướng quân Đại Tần, từ nhỏ đã được dạy rằng có ơn phải báo, trung quân báo quốc, nếu như ân tình này không báo đáp được, người ngoài biết được sẽ nghĩ về nàng ấy như thế nào?
"Ta không có nhu cầu gì lớn đối với tiền tài, bổng lộc đủ để gia đình ta sống rồi."
"Còn về quyền lực, ta có rồi cũng vô dụng thôi."
"Hơn nữa, lần này ta giết Bạo Diên, phong thưởng theo chế độ quân công cũng không nhỏ." Triệu Phong vẫn bình tĩnh lắc đầu.
Nghe vậy.
Vương Yên có chút sốt ruột.
Triệu Phong trước mắt trông rất trẻ, tuổi tác cũng gần bằng nàng ấy, sao tính cách lại không giống với độ tuổi này.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn thứ gì sao?" Vương Yên có chút không cam lòng.
"Nếu nói là muốn thì đúng là có một điều."
"Nhưng ngươi có thể làm được không?" Triệu Phong đột nhiên cười.
"Ngươi nói đi." Vương Yên lập tức nói.
"Ta muốn giải ngũ về nhà."
"Ngươi có thể làm được không?" Triệu Phong lập tức nói, trong mắt còn mang theo vẻ mong đợi nhìn Vương Yên.
Nếu như có thể làm được điều này.
Thì Triệu Phong thực sự phải cảm ơn nàng ấy.
So với việc lập công danh trong quân đội, có quyền thế, Triệu Phong vẫn muốn phụng dưỡng mẫu thân của mình hơn.
Tất nhiên!
Với thực lực hiện tại của mình, chỉ cần thuận theo đại thế thống nhất thiên hạ của Tần, tương lai nhất định có cơ hội lên đến đỉnh cao quyền lực.
Nhưng vừa khéo Triệu Phong lại biết đại thế thống nhất thiên hạ của Tần, càng biết tương lai của Tần, Tần Thủy Hoàng băng hà, Hồ Hợi kế vị, Tần diệt vong chỉ sau hai đời.
Triệu Phong cũng biết rất rõ.
Nhìn thì có vẻ rất xa nhưng thực tế chỉ có hơn hai mươi năm.
Quốc vận của Tần chỉ có chừng đó.
Nếu như Triệu Phong muốn, tương lai vào thời kỳ cuối nhà Tần cũng có thể xưng vương xưng bá, mà còn đơn giản hơn.
Tất nhiên!
Triệu Phong không lưu luyến quyền thế trong quân đội, nguyên nhân thực sự khiến hắn không lưu luyến quân đội chính là thân thể mẫu thân không tốt, hắn và muội muội là long phượng thai, sau khi sinh hắn và muội muội, thân thể mẫu thân rất yếu, thể chất yếu ớt hay đau ốm, Triệu Phong cũng muốn tận hiếu với mẹ, phụng dưỡng mẹ già.
Phải biết rằng ở thời đại này, sinh con là đã bước một chân vào cửa tử, sinh đôi càng nguy hiểm hơn.
Triệu Phong không muốn trở thành đứa con muốn phụng dưỡng cha mẹ nhưng cha mẹ đã không còn.
"Cái gì?"
"Ngươi muốn giải ngũ về nhà?"
Vương Yên có chút không tin nhìn Triệu Phong.
"Đúng vậy." Triệu Phong gật đầu.
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"