Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khi chạm mặt với vị công tử Tần quốc này, nếu nói trong lòng Hàn Phi một chút hoài nghi cũng không có điều đó là không thể nào.
Vì vậy hắn thầm suy đoán, Doanh Vị đến đây liệu có mục đích gì hay không?
Qua cuộc trò chuyện với Doanh Vị, Hàn Phi nhận ra vị công tử Tần quốc vô danh ở thất quốc này, hắn còn thông minh hơn so với trong tưởng tượng.
Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng nói chuyện mạch lạc rõ ràng, trôi chảy, xuất khẩu thành thơ, có thể thấy hắn là một người thông minh.
Hơn nữa, vị Trường An Quân này còn thường xuyên nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với mình.
Nhưng nhìn đôi mắt ngay thẳng, ôn tồn lễ độ, phong thái ung dung, hoàn toàn không có loại dáng vẻ còn trẻ tuổi đã tửu sắc quá độ, ánh mắt dung tục, giá áo túi cơm?
Nhìn từ góc độ này có thể thấy, bất kể vị Trường An Quân này có nói ra lời lẽ như thế nào, nhưng hắn vẫn rất nghiêm khắc với bản thân.
Vì vậy, đối mặt với công tử Tần quốc còn trẻ hơn so với mình mấy tuổi này, Hàn Phi không dám coi thường.
"Cửu công tử suy nghĩ nhiều rồi. Ta và Cửu công từ gặp mặt ở đây chỉ là tình cờ mà thôi, hơn nữa Cửu công tử không cảm thấy lời này của ngươi có hơi lỗ mãng rồi sao?"
Doanh Vị tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười, nhưng trong giọng điệu lại có chút không vui nói.
“Trang Tử ở trong “Tề Vật Luận” đã nói rằng, phu tử cho rằng lỗ mãng, Trường An Quân nói đúng, là Hàn Phi lỗ mãng rồi, xin kính ly này tạ tội.”
Hàn Phi nói xong, lại bưng chén rượu lên uống một hơi.
Doanh Vị thấy vậy chửi thầm trong lòng, nếu như ở thời hiện đại, Hàn Phi này tuyệt đối là tay chơi trên bàn rượu, nhìn xem, hắn luôn có thể tìm đủ loại lý do để bào chữa, từng chén một khiến người ta căn bản không thể từ chối.
"Mặc dù Tần quân hiện tại đang giao chiến cùng Ngụy quân, nhưng ta dù sao cũng là công tử Tần Quốc, cho dù thực sự muốn nghe ngóng một số tình báo, cũng không cần ta đích thân xuất mã."
“Như những lời mà ta đã nói với Cửu công tử trước đó, mục đích lần này của ta vốn là đi đến ‘Tắc Hạ học cung’ và ‘Tiểu Thánh Hiền Trang’ ở Tề quốc. Tình cờ lúc này đi ngang qua Đại Lương Nguỵ quốc.”
"Về phần nguy hiểm, thực ra cũng không nguy hiểm như vậy đâu."
“Ta chẳng qua chỉ là một công tử vô quyền vô thế của Tần Quốc. Cho dù Ngụy Vương có biết ta ở đây và giam cầm ta thì một vị công tử không quan trọng đối với Tần Quốc như ta không thể nào khiến Tần quốc lui binh.”
“Huống hồ nếu như Nguỵ quốc thực sự làm như vậy, vậy chỉ có thể khiến Tần quân càng căm thù địch, càng có thể kích động sĩ khí của bọn họ."
“Triều đình Ngụy Vương sẽ luôn có hai loại người thông minh, một là có thể nhìn ra lề lối trong đó, một loại khác lại là sợ lũ hung bạo Tần Quốc. Cả hai loại người này tất nhiều sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
Nghe một tràng phân tích lý lẽ logic của Doanh Vị, Hàn Phi âm thầm gật đầu.
Sau đó, Hàn Phi nhìn thấy vị Trường An Quân của Tần Quốc này cười với hắn, lại nói: “Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Cửu công tử, ta càng yên tâm hơn về sự an nguy của mình.”
Hàn Phi trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Doanh Vị không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: "Lần này điểm đến của Cửu công tử là nơi nào?"
Hàn Phi bình tĩnh nói: “Điểm đến của ta cũng giống như Trường An Quân. Cũng là muốn đến Tắc Hạ học cung và Tiểu Thánh Hiền Trang.”
Lời này vừa dứt, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, liền thấy Doanh Vị cười nói: “Hàn Ngụy vốn dĩ đều là một nhà, Nhạc Linh thái hậu của Ngụy Quốc bây giờ chính bà dì của Cửu công tử.”
“Cửu công tử đã thuận đường với ta, chi bằng cùng đi, nếu thực sự gặp phải vặn hỏi của Nguỵ quân, vẫn xin Cửu công tử nói đỡ giúp ta mấy lời.”
Lời này của Doanh Vị vừa dứt, tay của mấy thị vệ đứng ở phía sau hắn đều đặt lên trên chuôi kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi bỗng nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng uống một ly rượu để ổn định lại tâm tình đang căng thẳng, cười khổ nói: “… Trường An Quân đã có lời mời, Hàn Phi sao có thể không theo?”
Hàn Phi không ngờ rằng, Doanh Vị một giây trước còn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với hắn, giống như tri kỉ của cuộc đời, một giây sau lại hận không thể chĩa kiếm về phía nhau, coi hắn làm con tin.
Vị Trường An Quân này thật sự là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Trường An Quân hoàn toàn không giống như trong lời đồn.”
Hàn Phi trong lòng bất lực, tùy ý nói.
"Thật sao? Cửu công tử sao lại nói vậy? Không biết trong lời đồn ta là người như thế nào?"
Doanh Vị có chút tò mò hỏi.
Hàn Phi sửng sốt một chút, vừa rồi hắn chỉ tiện miệng nói, nhưng lúc này ngẫm lại, vị Trường An Quân này hình như không có bất cứ tin đồn gì.
Vương thất các nước không biết có bao nhiêu công tử.
Hàn Phi là Cửu công tử của Hàn Quốc, nhưng người nổi tiếng thật sự, thực ra cũng không nhiều.
Lấy ví dụ như Hàn Phi là Cửu công tử của Hàn quốc, có rất nhiều huynh đệ tỷ muội ở trên hắn.
Nhưng công tử có tiếng thực sự của Hàn Quốc ngoại trừ vị thái tử kia ra, chỉ có huynh trưởng Tứ công tử của hắn, những người còn lại ngoại trừ người có danh hiệu công tử ra, căn bản không có ai để ý.
Đại bộ phận công tử vương thất thực ra đều rất tầm thường, căn bản không có cách nào lưu tên vào sử sách.
Còn vị Trường An Quân này thực ra cũng là loại công tử kia, trước đây cũng chỉ có một số người trong thất quốc biết đến hắn, nhưng lại không hề để ý đến hắn.
Hôm nay gặp vị công tử Tần quốc này, Hàn Phi đã hiểu ra vị Trường An Quân này không thể coi thường được, âm mưu sâu xa, bụng có càn khôn, trước đây không ai biết đến, chỉ có thể nói hắn quả thực là bụng dạ cực sâu.
Nghĩ đến thế cục của triều đình Tần Quốc bây giờ, Hàn Phi có lẽ cũng có thể đoán được tại sao trước đây Doanh Vị lại che giấu thực lực của mình.
Không dám nói vị Trường An Quân này là nằm gai nếm mật, nhưng tuyệt đối là ẩn giấu thực lực!
Hàn Phi không biết sao lại liên tưởng tới hoàng đế đương nhiệm, tuy rằng vị hoàng đế kia tự mình chấp chính, nhưng nghe nói mỗi ngày đều nghe thấy tin đồn không ngừng.
Trong thời đại mà các quốc gia đang tranh giành quyền bá chủ, vị Tần Vương này đã vượt xa các vương hầu rồi.
Ở Tần Quốc, các bậc Đế Vương đều không có ai là đần đồn vô đạo, chỉ có một hoàng đế chết khi còn rất trẻ.
Hàn Phi nghĩ tới sự cần chính của Tần Hoàng, hôm nay lại nhìn thấy vị Trường An Quân không lộ phong mang này, Hàn Phi thậm chí trong lòng còn sinh ra ảo tưởng thực sự là thiên mệnh ở Đại Tần.
Hàn Phi lắc đầu, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, hạ giọng nói: “Trường An Quân có biết cách đây không lâu trước đây Tướng quân Ngụy Quốc đã bị ám sát ở tiền tuyến hay không, nghe nói là thích khách của Tần Quốc làm?”
Doanh Vị mặt không biểu cảm nói: “Việc này ta không biết, ta mới tới Đại Lương, không biết gì về tình huống tiền tuyến, quân sự của triều đình Tần Quốc cách ta quá xa.”
"Nhưng ta nghe nói vị đại soái Ngụy Quốc này là thủ lĩnh của Thiết Giáp Giáo, thể lực đã luyện đến mức xuất thần nhập quỷ."
"Mặc dù hắn bị trọng thương trên chiến trường, bộc lộ khuyết điểm, nhưng quân doanh cũng không phải là nơi mà thích khách có thể tuỳ ý lẻn vào."
"Ta đoán, vị đại tướng quân kia sở dĩ bị ám sát, e rằng là trong nội bộ Nguỵ quốc có gian tế, hơn nữa còn có địa vị không thấp."
Nghe thấy lời của Doanh Vị, Hàn Phi hơi gật đầu, ý của hắn chính là như vậy.
Nhưng mà đây là chuyện của Ngụy Quốc, Hàn Phi lại không có ra làm quan, bản thân lại là một vị công tử của Hàn quốc đang du học, loại chuyện này bất kể có như thế nào cũng không đến lượt hắn can thiệp.
Lúc này Doanh Vị lại đang đấu tranh tư tưởng trong đầu, có chút do dự.
Hắn đang cân nhắc xem bản thân có nên mạo hiểm thử một lần hay không. Nếu như thành công, hắn có thể có một trợ thủ đắc lực.
Lời này của Hàn Phi rốt cuộc đã thức tỉnh hắn, cái người giết chết đại tướng quân Nguỵ quốc có lẽ chính là Hắc Bạch Huyền Tiễn. Mà người đứng sau mưu hại thực sự chính là Đại Ti Không của Nguỵ Quốc, Nguỵ Dung.
“Lúc trước ở trong cung Hàm Dương, vì không để Lữ Bất Vi chú ý, ta vẫn luôn che giấu bản thân.”
“Bây giờ ta đã ra khỏi triều đình Tần Quốc, như cá dưới biển, chim trên trời, không thể nào lại rụt rè như trước nữa”.
Nghĩ tới đây, Doanh Vị lập tức nảy ra chủ ý.
Đối với lang nhân như Lữ Bất Vi, người có thể khiến cho con tin biến thành Tần Vương, ở Tần Quốc cường đại nhất, quyền lực trải rộng, thậm chí có thể khiến cho vị hoàng đế thiên cổ là Tần Thuỷ Hoàng có thể vâng vâng dạ dạ.
Doanh Vị biết rất rõ bản thân cần phải có trợ thủ đắc lực, phải có người của mình. Lúc trước ở Hàm Dương, hắn không thể hành động liều lĩnh, nhưng hiện tại hắn có thể làm được rồi.
Doanh Vị sau khi quyết định xong, thở phào một hơi, nói với Hàn Phi: “Cửu công tử, hôm nay uống đến đây thôi.”
“Ngày mai ta còn phải cùng Cửu công tử xuất thành rời khỏi Đại Lương.”
Hàn Phi thắc mắc: “Trường An Quân, lần đầu tiên đến Đại Lương, sao không ở lại đây dạo thêm mấy ngày nữa?”
Doanh Vị mặt không đổi sắc nói: “Mạnh Tử đã từng nói, không có thứ gì là không do mệnh trời, thuận theo mệnh trời, là sự chấp nhận số mệnh thông thường; bởi vì người hiểu được mệnh trời sẽ không đứng ở gần bức tường sụp đổ.”.
“Đây chính là cái gọi quân tử không thể ngồi yên chờ chết. Đại Lương thành này có chút nguy hiểm, theo như ta thấy, cách tốt nhất để đối phó với nguy hiểm là nhanh chóng rời khỏi.”
Nói nhiều như vậy, thực ra chỉ dùng một câu đã có thể khái quát ý của Doanh Vị, ta sợ rồi, phải nhanh chóng trốn đi!
Hàn Phi nghe vậy trong lòng cười thầm. Chỉ cảm thấy vị Trường An Quân này thực sự là một diệu nhân, tuỳ theo ý thích.