Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Là sát thủ chữ Thiên nhất đẳng, trong số những sát thủ của La Võng, ngoại trừ Yểm Nhật có địa vị cao hơn, những sát thủ khác đều không có quyền hành bằng hắn.
Cho nên tuy là công cụ giết người nhưng Hắc Bạch Huyền Tiễn vẫn có quyền tự chủ nhất định, có thể tự mình lựa chọn phương pháp ám sát.
Đó cũng là lý do Hắc Bạch Huyền Tiễn thường xuyên xuất hiện ở Thương Hải, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn, hắn muốn làm gì, ở đâu La Võng cũng không quản.
Là một tổ chức sát thủ, vấn đề lớn nhất của La Võng chính là khả năng quản lý. Một đám sát thủ chỉ biết giết người, chẳng hiểu gì về quản lý, đó chính là gốc rễ của vấn đề.
Một sát thủ không có sáng kiến chủ quan thì khó có thể quản lý được một tổ chức như vậy.
Hơn nữa La Võng ngày càng lớn mạnh dưới trướng Tần quốc, yêu cầu về quản lý ngày càng cao. Yểm Nhật chắc chắn sẽ phải rất vất vả trong mười năm tới.
Doanh Vị thầm suy tính. Hắn nhìn Tử Liêu, lên tiếng: “... Ta sắp phải về Tần quốc rồi.”
“Ngươi có dự định gì? Muốn tiếp tục ở lại Tiểu Thánh Hiền Trang học tập hay là cùng ta trở về Tần quốc?”
Tuy Tử Liêu mới năm tuổi nhưng rất thông minh, lanh lợi. Hắn ngước đôi mắt to tròn nhìn Doanh Vị, đáp bằng giọng non nớt: “... Tử Liêu xin nghe theo sắp xếp của công tử.”
Doanh Vị “ừm” một tiếng, trầm ngâm: “... Tuổi tác của ngươi bây giờ chính là lúc cần được giáo dục.”
“Vậy ngươi hãy ở lại Tiểu Thánh Hiền Trang. Ta sẽ nhờ Phục Niệm sư huynh chăm sóc ngươi.”
“Chờ sau này học hành thành tài, trở về Tần quốc, ta nhất định sẽ cho ngươi một tiền đồ rộng mở.”
Hắc Bạch Huyền Tiễn hiện là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn. Đối với kẻ dưới trướng, ban thưởng là điều tất yếu để giữ chân họ.
Với một sát thủ như Hắc Bạch Huyền Tiễn, lại thêm những trải nghiệm trong quá khứ, hắn không còn hứng thú với danh lợi, điều duy nhất hắn quan tâm chính là đứa con trai duy nhất của mình.
Vậy nên Doanh Vị muốn dành cho Tử Liêu một tương lai tươi sáng, như vậy cũng là gián tiếp khiến Hắc Bạch Huyền Tiễn thêm phần trung thành.
Hơn nữa đường về Tần quốc lắm gian nguy, mang theo một đứa trẻ bên người sẽ khiến Hắc Bạch Huyền Tiễn khó lòng thi triển hết khả năng.
Sau khi trở về Tần quốc, trong thời gian ngắnhắn phải ẩn mình chờ đợi thời cơ, không thể đối đầu trực tiếp với Lữ Bất Vi. Doanh Vị vẫn cần Hắc Bạch Huyền Tiễn ở lại La Võng thu thập tin tức cho mình.
Nếu Tử Liêu cùng hắn trở về Tần quốc, thân phận thư đồng của Tử Liêu rất dễ khiến người khác chú ý. Nếu để lộ sơ hở, chẳng những quân cờ La Võng này bị hủy, mà Tử Liêu còn có thể bị kẻ khác lợi dụng để uy hiếp Hắc Bạch Huyền Tiễn.
Là cao đồ của Tuần Tử, am hiểu Pháp gia chi đạo, lại là công tử Tần quốc, vị trí làm cho Doanh Vị hiểu rõ hơn ai hết lòng người khó đoán, không nên tùy ý đi thử dò nhân tính.
Muốn thuộc hạ trung thành trước hết đừng cho hắn cơ hội phản bội.
Để Tử Liêu ở lại Tiểu Thánh Hiền Trang là an toàn nhất. Nơi đây là thánh địa của Nho gia, lại thuộc Tề quốc, Tử Liêu sẽ không bị ai chú ý.
Tuy La Võng có tai mắt khắp nơi nhưng chuyện Ngụy Quốc đã qua nhiều năm, hơn nữa mấy năm nay Hắc Bạch Huyền Tiễn luôn hết lòng vì La Võng.
Trừ khi La Võng dốc toàn lực điều tra, nếu không sẽ không ai có thể lần ra manh mối. Huống hồ với một đứa trẻ, La Võng sẽ không dồn quá nhiều công sức.
Tần quốc hiện tại vẫn chưa thống nhất lục quốc, thế lực La Võng vẫn chưa đủ mạnh.
Còn việc Hắc Bạch Huyền Tiễn có nhân cơ hội này mang con bỏ trốn hay không, Doanh Vị không cần phải nghĩ.
Nếu hắn muốn làm thế thì bốn năm trước đã làm rồi.
Hắn hiểu rõ thiên hạ tuy rộng lớn nhưng người có thể bảo vệ hắn và con trai hắn chỉ có mình Trường An quân.
Huống hồ giữa việc trở thành kẻ trốn chui trốn nhủi và một vị quan trong triều đình, kẻ ngốc cũng biết nên chọn gì.
Cho dù là vì thê tử đã khuất, Hắc Bạch Huyền Tiễn cũng sẽ dốc hết sức để tạo dựng tương lai cho con trai mình.
“Tình cảm của cha mẹ dành cho con cái dù là hiện đại hay cổ đại đều không bao giờ thay đổi.”
“Cho dù là sát thủ máu lạnh vô tình, một khi đã có gia đình, có vợ con đều sẽ biến thành như vậy.”
Doanh Vị khẽ cảm thán, khóe môi gợn lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhìn Kinh Nghê đang dịu dàng đút bánh cho mình, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Giờ thì đến lượt hắn giải quyết vấn đề của Kinh Nghê rồi.
“Ầm ầm!”
Một tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm rền vang theo sau. Mây đen ùn ùn kéo đến, những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống.
Cơn mưa đến quá nhanh khiến người ta không kịp trở tay. Trong Tiểu Thánh Hiền Trang, đám trẻ vừa tan học, đang chuẩn bị về nhà thì cơn mưa ập đến. Vừa giây trước còn cười nói vui vẻ, giây sau đã cuống cuồng chạy đi tìm chỗ trú.
Có người nhìn thấy Doanh Vị đang đứng ở hành lang cửu khúc, nhìn ra mặt hồ rộng lớn nhất trong trang.
“Sư thúc, mưa rồi, nhanh đi về đi!”
Một đứa trẻ to gan gọi lớn với Doanh Vị.
Nghe tiếng gọi non nớt, Doanh Vị chỉ cười, phất tay áo ý bảo bọn chúng không cần bận tâm.
Mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng lan tỏa. Chẳng mấy chốc mưa như trút nước.
Đúng lúc này từ màn mưa, một thân ảnh thướt tha, xinh đẹp như tiên nữ bước ra, tựa như thần nữ trên núi Vu Sơn giáng trần. Nàng mặc y phục màu vàng nhạt, váy dài tha thướt, đôi giày cao gót bằng thủy tinh trong suốt giẫm lên mặt đất, phát ra những tiếng lộp cộp giòn giã giữa màn mưa.