Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 34. Con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Sư đệ mấy ngày nay không cùng ta đến Hành Lạc Lâu, thì ra là có mỹ nhân thế này bầu bạn, quả nhiên những cô nương ở Hành Lạc Lâu không thể sánh bằng...”

Hàn Phi nhìn Kinh Nghê trong lòng Doanh Vị, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, mỹ nhân như vậy quả thật hiếm thấy.

Có điều từ nhỏ hắn lớn lên trong cung, Hàn vương có rất nhiều phi tần, mỹ nữ cũng không ít, bởi vậy hắn cũng không đến mức thất thố khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp.

Hơn nữa Hàn Phi chỉ là kẻ “hữu sắc tâm, vô sắc đảm”, hắn thích ngắm nhìn mỹ nhân, thích bầu không khí có mỹ nhân vây quanh, chứ không phải thật sự muốn chiếm hữu như Doanh Vị.

“Nói trước, Ngu Nhi là ái cơ của ta, ta sẽ không dâng nàng cho ngươi đâu, đừng có mơ tưởng hão huyền!”

Doanh Vị trêu chọc, hắn biết rõ Hàn Phi không có hứng thú gì với nữ nhân, nhiều nhất chỉ thích buông lời trêu ghẹo.

Cơ thiếp vốn là vật sở hữu của nam nhân, có người vì muốn lấy lòng người khác mà dâng cả cơ thiếp của mình cũng là chuyện thường tình.

Nổi tiếng nhất chính là Lữ Bất Vi dâng Triệu Cơ.

Hàn Phi chắp tay: “Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, đã là người sư đệ yêu thích, sư huynh ta tự nhiên sẽ lấy lễ mà đối đãi.”

Doanh Vị cười khẩy: “Ngươi mà là quân tử, ngươi rõ ràng là ngửi thấy mùi rượu nên mới chạy đến đây.”

Đối mặt với lời chế giễu của Doanh Vị, Hàn Phi cũng không thèm để ý, quan hệ của hai người vốn là như vậy, đấu khẩu đã thành thói quen.

Hàn Phi cũng thực sự lấy lễ đối đãi, hắn chắp tay với Kinh Nghê: “Hàn Phi bái kiến cô nương.”

Gọi phu nhân thì không thích hợp, dù sao đó cũng là cách gọi dành cho chính thất, trực tiếp gọi tên lại khiến chủ nhân không vui, bởi vậy Hàn Phi chỉ có thể gọi Kinh Nghê là cô nương.

“Vị này là sư huynh của ta, là công tử của Hàn quốc, ngươi gọi hắn là Cửu công tử là được.”

Doanh Vị giới thiệu sơ lược Hàn Phi với Kinh Nghê.

Kinh Nghê đứng dậy khẽ hành lễ: “Ngu Nhi bái kiến Cửu công tử.”

“Cô nương đa lễ.”

Hàn Phi giả vờ khách sáo, sau đó hai mắt sáng rực nhìn Doanh Vị: “Nghe nói sư đệ vừa gặp sứ giả từ Tần quốc đến?”

Nhìn biểu cảm của Hàn Phi, Doanh Vị biết ngay hắn muốn nói gì, hắn cười nói: “Vẫn như mọi lần, vương huynh lại sai người mang rượu ngon trong cung đến cho ta.”

“Ngu Nhi, rót rượu cho Cửu công tử.”

Nghe vậy Kinh Nghê đứng dậy, trên chân nàng không phải giày thêu như trước mà là một đôi giày cao gót rất đặc biệt của thời đại này.

Đôi giày cao gót trong suốt như pha lê, mỗi bước đi của nàng đều toát lên vẻ yêu kiều, quyến rũ, bàn chân trắng nõn càng thêm phần mê người.

Kinh Nghê bưng bình rượu và chén rượu đến bên cạnh Hàn Phi, chuẩn bị rót rượu cho hắn.

Hàn Phi đang ngồi trên nệm êm đối diện Doanh Vị vội vàng đứng dậy, xua tay: “ Cô nương không cần khách sáo, để Hàn Phi ta tự rót.”

Nói xong liền “cướp” lấy bình rượu trong tay Kinh Nghê.

Với võ công của Kinh Nghê, muốn né tránh là chuyện dễ dàng, nhưng lúc này nàng đang đóng vai một nữ tử yếu đuối, không biết võ công, tự nhiên phải giả vờ như không kịp phản ứng.

Khóe miệng Doanh Vị giật giật, hắn bảo nàng rót rượu cho Hàn Phi, ai ngờ hắn lại trực tiếp cướp lấy bình rượu.

Kinh Nghê thấy Hàn Phi cầm bầu rượu và ly đi, đành phải trở lại bên cạnh Doanh Vị, nép vào lòng hắn.

Hàn Phi tự rót cho mình một lý, nhìn rượu trong vắt, uống một hơi cạn sạch, khen: “Rượu ngon! Không hổ là rượu ngon trong cung Tần quốc, khác hẳn rượu Hàn quốc.”

“Tuy thiếu chút êm dịu, nhưng lại thêm phần mãnh liệt.”

Nói xong tựa hồ sợ Doanh Vị giành lại, Hàn Phi lại uống liền hai ly nữa.

Hắn dùng tay áo lau miệng, hỏi: “Ta nghe nói sư đệ sắp về nước?”

Mấy chục thị vệ Tần quốc đến rồi không đi, mà ở lại Tang Hải, người có tâm đều đoán được Doanh Vị sắp về nước.

“Ừ, chắc khoảng một tháng nữa, thu xếp xong mọi việc sẽ về.”

“Bốn năm xa nhà ta cũng nhớ Hàm Dương, nhớ vương huynh.”

Nói rồi Doanh Vị liếc nhìn Kinh Nghê.

Lời này cũng là nói cho nàng biết, nàng hãy kiên nhẫn, hắn sẽ về sớm thôi, đến lúc đó sẽ cho nàng cơ hội ám sát tốt hơn. Như vậy Kinh Nghê sẽ không manh động nữa, sẽ ngoan ngoãn hầu hạ hắn thêm một tháng nữa.

Đôi chân kia mới chơi ba ngày, chưa đủ, phải cố gắng thêm một tháng nữa mới được!

“Nghe sư đệ nói vậy ta cũng nhớ Tân Trịnh, chắc một năm nữa sẽ về.”

Hàn Phi cảm khái một tiếng, rồi nghiêm mặt nói: “Sư đệ có biết Bình Dương quân Thành Kiểu tạo phản khi đang đánh Triệu không?”

Doanh Vị chậm rãi gật đầu.

Tự mình lấy đi phong hiệu “Trường An quân” của Thành Kiểu, phong hiệu hiện tại của hắn là Bình Dương quân.

Bình Dương từng là một trong những kinh đô của Tần quốc, chỉ cần nhìn phong hiệu là biết địa vị của các công tử và thế lực nhà mẹ.

Doanh Chính là trưởng tử, lại có Lữ Bất Vi ủng hộ, nên đã trở thành Tần vương.

Thành Kiểu là con của Trang Tương vương và công chúa Hàn quốc, lại được Hạ Cơ - mẫu hậu của Trang Tương vương, cũng là bà nội của Doanh Vị ủng hộ, nên địa vị cũng không thấp.

Chỉ có Doanh Vị là con thứ ba, do một phi tần sinh ra, địa vị là thấp nhất trong ba vị công tử. Nhưng Trang Tương vương vẫn cho hắn phong hiệu và đất phong, coi như cũng đã đối xử tử tế.

Đang lúc Doanh Vị trầm ngâm, Hàn Phi lại nói: “Lần này sư đệ về nước e là sẽ gặp nhiều nguy hiểm.”

Hàn Phi đang nhắc nhở Doanh Vị, triều đình Tần quốc vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa Thành Kiểu tạo phản, Doanh Vị rất có thể sẽ bị Doanh Chính nghi ngờ, lại thêm Lữ Bất Vi chắn ngang, lần này hắn về nước quả thực nguy hiểm trùng trùng.

Lời này của Hàn Phi cũng có ý muốn rủ Doanh Vị về Hàn quốc với mình. Hắn biết rõ năng lực của sư đệ mình.

Doanh Vị đương nhiên hiểu ý Hàn Phi.

Nhưng Hàn Phi không biết, Doanh Vị đã đưa tác phẩm của hai người cho Chính ca xem, hiện giờ Chính ca rất coi trọng người đệ đệ là hắn, sao có thể nghi ngờ hắn được?

Về phần Thành Kiểu tạo phản, với năng lực của Doanh Chính, dù còn trẻ tuổi cũng có thể nhìn ra vấn đề.