Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Huyền Tiễn được phái đi ám sát Thành Kiểu. Lúc này hắn tuyệt đối không thể nào làm trái mệnh lệnh của La Võng, muốn để Huyền Tiễn đến cứu ta đã không còn kịp nữa.”
“Lúc này ta vốn dĩ định quay về Tần Quốc, chỉ cần quay về Tần Quốc, Lữ Bất Vi mới không dám trắng trợn ra tay với ta. Lúc đó sẽ là thời điểm tốt để mọi người đánh cờ với nhau.”
“Nhưng mà hiện tại ta có thể cần phải dùng chiêu trì hoãn, câu giờ để Huyền Tiễn giết Thành Kiểu rồi để hắn đến bảo vệ ta!”
Doanh Vị mở cửa sổ ra, trong đêm tối, Tiểu Thánh Hiền Trang mang một vẻ đẹp khác lạ, giống như có một nguồn chính khí to lớn đang chảy vào trong đó.
Nho Mặc lưỡng gia đều là những học thuyết nổi tiếng đương thời, Hắc gia cao thủ không ít, còn có cơ quan thuật khiến người ta kinh ngạc.
Những cao thủ của Nho gia càng không kém cạnh, những người có học vấn này làm sao có thể không biết võ thuật? Nếu không biết võ thuật thì không thể nào tồn tại trong thế giới này.
Lão sư Tuần Tử mặc dù là người có bối phận cao nhất của Nho giáo hiện nay, nhưng tuổi tác của hắn và chưởng môn đương nhiệm là Phục Niệm cách nhau một khoảng không nhỏ, trong khoảng cách tuổi tác này, Nho gia còn có một số cao thủ ẩn tàng.
Nông gia còn có một số trưởng lão sống ẩn dật, Nho gia làm sao có thể không có trưởng bối. Chỉ có điều, những người này đều là ẩn cư không ra ngoài, chỉ tập trung vào việc học.
Tiểu Thánh Hiền Trang thân là Nho Gia thiên hạ, có thể gọi là đầm rồng hang cọp thực sự, trừ phi là đại quân áp sát biên giới ra, người bình thường dám đến đây giết người tuyệt đối là một đi không trở lại.
Sư phụ mình mặc dù luôn nói không biết võ công, nhưng Doanh Vị biết rằng võ công của hắn rất mạnh, tuổi tác của hắn lớn rồi không thể nào đi động thủ.
Với võ công của hắn, chỉ cần duy trì cảnh giác, cũng không thể nào bị Kinh Nghê một đòn giết chết.
Nếu nàng dám đến ám sát mình, mình tạm thời kéo dài thời gian, những người học vấn kia của Tiểu Thánh Hiền Trang tất nhiên sẽ cùng nhau xuất thủ hạ gục hắn.
Cho nên, lúc này mình phải câu giờ, quyết không thể rời khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang trở về Tần Quốc, nếu không trên đường chắc chắn phải đối mặt với một đống sát thủ của La Võng.
“Đợi đến khi Huyền Tiễn qua đây thì không còn vấn đề gì nữa, đáng tiếc khoảng thời gian này không thể đi uống rượu hoa được nữa, ta cũng chỉ đành làm chính nhân quân tử trong thời gian này thôi.”
Doanh Vị vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng đã có quyết định.
Sáng sớm là thời điểm đẹp nhất trong ngày. Từ đường chân trời phía đông, mặt trời từ từ nhô lên, có tiếng chim hót trong viện, gió mát thổi qua, nhưng mặt hồ lại không có chút gợn sóng.
Trong phòng, Doanh Vị đang ngồi thiền trên giường, ngũ tâm triều thiên, trong bát mạch kỳ kinh có nội lực tuôn trào, vận hành chu thiên.
Một lúc lâu sau, Doanh Vị mới từ từ mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt của hắn có một tia tinh quãng lấp loé, vi quang ngay lúc đó mặc dù còn chưa đạt tới cảnh giới hư thất sinh bạch*, nhưng cũng mò ra được một chút đạo lý.
(*Để lòng trống thì đạo tâm tự sinh)
"Có thể đem hồn phách ôm ấp lấy Đạo mà không lìa xa chăng? Có thể giữ cho nguyên khí không tán loạn, giữ vẹn thiên chân, hoàn toàn theo được đạo trời như anh nhi chăng?"
“Có thể tẩy trừ được, giữ được cho gương lòng trong sáng không tì vết chăng? Có thể yêu dân trị nước, mà vẫn vô vi chăng?”
“Cổng trời mở đóng, có thể thuận ứng như con mái chăng? Có thể sáng suốt mà như người vô tri chăng?”
"Sinh dưỡng vạn vật; sống mà vẫn như không có; làm mà không cậy công; khiến cho lớn mà không đòi làm chủ, thế là đức sâu xa vậy."
Doanh Vị cao giọng đọc thuộc lòng một chương kinh điển trong “Đạo Đức Kinh”, cảm nhận nội tức của mình ngày càng gần với Đạo.
“Phù——”
Doanh Vị trở ra một hơi trọc khí, ngồi dậy khỏi giường, chỉnh lại bộ gấm y sang trọng, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn hoa nở hoa rơi ngoài cửa sổ.
Nội dung của chương này trong “Đạo Đức Kinh”, đọc ra thì có vẻ giống như một phương pháp tu luyện, nhưng trên thực tế, nó quả thực là một chương pháp tu luyện.
Chỉ có điều chương này không phải là nói cho bạn biết ‘thuật’ làm sao dùng nội lực để điều động bát mạch kỳ kinh, mà là trực tiếp chỉ ra “ý nghĩa” của “con đường Đức lớn”.
Điều mà chương kinh văn này hướng tới chính là trình tự làm thế nào tu ‘đức’ thành ‘đạo’.
Hậu thế tuy rằng đặt tên là “Đạo Đức Kinh”, nhưng ở thời đại Tiền Tần này, sau khi đọc nguyên bản, Doanh Vị cảm thấy tác phẩm triết học này của lão tử đáng lẽ ra phải đặt tên là “Đức Đạo Kinh” mới đúng.
‘Đức’ đặt ở trước, ‘Đạo’ đặt ở sau, trước tiên tu đức rồi thành đạo.
“Lão tử không hổ là người sáng lập ra Đạo gia, ảnh hưởng rất lớn đến các thế hệ sau này, trong Đức Đạo Kinh này thực ra đã trình bày về môn pháp tu luyện cao nhất.”