Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 1. Công Tử Tần Quốc- “Vị”

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vào năm thứ tư của Tần Quốc.

Đại tướng quân Tần Quốc Mông Ngao thống lĩnh mười vạn quân Tần, chinh phạt Hàn Quốc, chiếm lấy mười ba thành trì, tháng mười cùng năm, Mông Ngao lại tấn công Thị Trâm của Ngụy Quốc, có được hai thành trì.

Đại tướng quân Ngụy Quốc thống lĩnh Ngụy võ tốt nghênh chiến với quân Tần, tiêu diệt hơn 5000 quân địch, khiến cho Tần quân lùi lại phía sau trăm dặm. Ngụy Vương nghe tin rất là phấn khích, liền ban tặng bảo kiếm để tăng quân uy.

Thủ đô của Ngụy quốc, Đại Lương——

Đại Lương nằm ở bờ nam Hoàng Hà, đối diện với An Ấp, thủ đô cũ của Nguỵ Quốc, thành phố ở bờ bắc có quy mô to lớn hùng vĩ.

Một chiếc xe ngựa với tạo hình cổ xưa, các chi tiết được trang trí vô cùng tinh xảo tiến vào cổng thành. Mười mấy lính canh xung quanh xe, tay cầm trường kiếm, ngẩng cao đầu bước về phía trước, dùng mắt hổ ẩn chứa sát ý nhìn xung quanh.

Thấy vậy, các bách tính của Đại Lương thành lần lượt tránh đường, sợ cản trở quý nhân xuất hành. Có trẻ em hiếu kỳ nhìn bọn họ, những người phụ nữ bên cạnh vội vàng kéo lại, quở mắng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Khi xe ngựa dừng lại trong thành, một lính canh đi tới xe ngựa. Hắn cúi người, cụp mắt xuống, chắp tay hành lễ, cung kính nói: “...Công tử, xe ngựa đã đến Đại Lương rồi.”

Thị vệ vừa dứt lời, tấm rèm cửa sổ được vén lên, lộ ra khuôn mặt của một nam nhân.

Chỉ thấy nam nhân tuổi tác còn trẻ, chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, mặc dù vẫn còn trẻ nhưng dung mạo phi phàm, vô cùng cao quý.

"Tìm nhà trọ nghỉ ngơi một lát."

Doanh Vị nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Vâng!"

Lính canh kính cẩn đáp lại, sau đó bắt đầu thì thầm chỉ dẫn cho những lính canh khác.

Doanh Vị xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Đại Lương thành mấy lần.

Mặc dù đang giao chiến với quân Tần ở tiền tuyến nước Ngụy, nhưng trong Đại Lương thành này vẫn mồ hôi như mưa, người người chen chúc nhau, một cảnh tượng thật náo nhiệt.

Sau đó hắn hạ rèm xuống và ngồi nhàn nhã trong cỗ xe được lót đệm, tơ lụa rực rỡ.

"Đại Lương quả thực là một nơi tốt. Phía bắc giáp Hoàng Hà, phía nam giáp Ngũ Hồ, tứ phương thuỷ bộ thông đạt. Đây là nơi tập trung và phân phối vật liệu từ Trung Nguyên, thợ thủ công lành nghề đều ở đây. Thương nhân có thể thông hành, nhưng đáng tiếc nơi này nằm ở bình nguyên, không có nguy hiểm để phòng ngự. "

Doanh Vị dùng giọng điệu mà chỉ mình hắn mới nghe được lẩm bẩm rồi sau đó lại phàn nàn: "...Xe cùng vết bánh là cần thiết. Mỗi lần đến một quốc gia đều phải đổi xe ngựa, thật là phiền chết đi được. "

Thời đại này không có thứ gọi là xi măng. Ngay cả những con đường chính thức cũng chỉ là đường đất hoặc đường rải sỏi. Sau khi lái xe một thời gian dài, bánh xe sẽ để lại hai vệt trên đường.

Dấu vết in sâu cũng chính là vết xe.

Bởi vì đường mòn của các nước khác nhau nên phương tiện của các nước khác khó có thể lưu thông trên đường. Đây cũng là một cách để ngăn chặn sự xâm lược của các nước khác.

Mãi cho đến khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, khiến cho khoảng cách bánh xe trên toàn quốc được thống nhất, ví dụ các phương tiện chở hành lý và các phương tiện khác có thể tự do đi lại trên các con đường khác nhau.

Điều này có ý nghĩa to lớn đối với sự phối hợp giữa kinh tế địa phương, quân sự với quốc kế dân sinh, đồng thời là biểu tượng của sự thống nhất.

“Đến thời kỳ tiền Tần này cũng đã hơn mười năm rồi.”

Doanh Vi ngồi trong xe ngựa, thất thần nhìn trần xe.

Hắn vốn là người hiện đại của thế kỷ 21, không dám nói xuất thân trăm tỷ nhưng cũng đang làm rất tốt công việc kinh doanh trên thị trường.

Nhưng không hiểu sao, hắn lại tái sinh vào thời tiền Tần, đồng thời trở thành con trai của Tần Trang Tương Vương, có một ca ca đại danh lẫy lừng, cũng chính là Thuỷ hoàng đế Doanh Chính (Tần Thuỷ Hoàng).

Thời kỳ tiền Tần, việc đặt tên tuân theo Ngũ điều, lục kỵ. Bởi vì Doanh Chính sinh vào tháng giêng nên có tên là Chính.

Đối với Doanh Vị cũng vậy. Hắn sinh vào tháng Vị (tháng Mùi) nên tên là Vị.

Không giống như Doanh Chính, Doanh Vị vốn không phải sinh ra ở Triệu quốc mà được sinh ra sau khi lão cha hời Trang Tương Vương trở về Tần quốc. Hắn lớn lên ở trong Hàm Dương cung.

Doanh Vị không hề cảm thấy vui mừng khi trở thành đệ đệ của Thuỷ hoàng đế, ngược lại, hắn luôn nơm nớp lo sợ, từ nhỏ đã điệu thấp cẩn trọng, không bao giờ thể hiện bản thân.

Ở thời hiện đại, Doanh Vị mặc dù không nghiên cứu sâu về lịch sử nhưng dưới làn sóng công nghệ thông tin của hiện đại, hắn cũng chủ động tìm hiểu rất nhiều điều về thời kỳ tiền Tần, đặc biệt là một số sự tích của Tần Thủy Hoàng, dù sao thì thanh danh của Tần Thủy Hoàng cũng quá lớn.

Trong thời kỳ chiến quốc, bởi vị sự liên hôn không ngừng giữa vương thất các nước, từ đó hình thành một nền chính trị ngoại thích cực kỳ phức tạp.

Ở nước Tần thời kỳ mà Doanh Vị ra đời có ba thế lực chủ yếu.

Cũng chính là thế lực Hàn Quốc do Hạ Vi, mẹ ruột của Trang Tương Vương đứng đầu, Sở quốc do Hoa Dương thái hậu, mẫu thân do Trang Tương Vương nhận đứng đầu, cùng với thế lực quân Triệu do Lữ Bất Vi và Triệu Cơ đứng đầu.

Trong đó, Lữ Bất Vi là một người rất tài năng, đã giúp Trang Tương Vương từ một con tin trở thành vua Tần quốc, nắm được đại quyền và có khả năng thống trị chính quyền và phe đối lập. Có thể nói Tần quốc là thế lực mạnh nhất lúc bấy giờ.

Còn mẹ ruột của Doanh Vị không phải là công chúa của một quốc gia nào cả, mà chỉ là một tì thiếp được Trang Tương Vương sủng ái nhờ sắc đẹp của mình, lại vì khó sinh mà chết.

Có thể nói, Doanh Vi mặc dù là công tử Tần Quốc nhưng lại không có bất cứ lai lịch nào ở Tần quốc.

Đối với chức vị Tần vương, Doanh Vị đã từng trộm nghĩ qua, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ là nghĩ qua, tuyệt đối không dám lộ ra bất cứ tham lam nào.

Hắn biết rõ chỉ cần tiến trình lịch sử không thay đổi thì vị trí này chắc chắn thuộc về Doanh Chính.

Đầu tiên, Doanh Chính là con trai cả, Triệu Cơ lại là phu nhân của Tần Vương vốn đã chiếm được ưu thế kế thừa ngai vàng của Tần Vương.

Thứ hai, Doanh Chính là nhi tử của Trang Tương Vương và Triệu Cơ, mà Triệu Cơ trước kia lại là tì thiếp của Lữ Bất Vi, còn vương vấn không dứt được với Lữ Bất Vi.

Dưới tình huống này, Lữ Bất Vi nhất định sẽ giúp Doanh Chính lên ngôi, mọi trở ngại sẽ bị hắn loại bỏ không còn bất cứ chỗ trống nào.

Người duy nhất có thể cạnh tranh với thế lực của Lữ Bất Vi chính là thế lực Sở quốc do Hoa Dương thái hậu đứng đầu.

Nhưng mà, chính trị vốn dĩ chính là nghệ thuật thỏa hiệp. Chỉ cần Lữ Bất Vi để Doanh Chính kết hôn với công chúa nước Sở thì có thể có được sự ủng hộ của Hoa Dương thái hậu.

Dưới sự giúp đỡ của hai thế lực lớn này, gần như chắc chắn Doanh Chính sẽ trở thành Tần Vương.

Trong bối cảnh này, nếu như bản thân dám thể hiện ra năng lực hay tài năng siêu phàm nào, hắn chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt Lữ Bất Vi. Bị hắn nghĩ cách để loại bỏ.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống tiến trình lịch sử không có vấn đề gì, nếu như tiến trình lịch sử xuất hiện vấn đề, chẳng hạn như Triệu Cơ và Doanh Chính bị Triệu quốc giam giữ không chịu buông tha.

Bọn họ trở về hoặc chết ở Triệu quốc.

Vậy Doanh Vị biết rằng cơ hội của mình đã đến.

Hắn không ngại ôm cái bắp đùi Lữ Bất Vi và hét lên 'Trung Phụ', chắc hẳn một công tử 'tầm thường' như mình nhất định sẽ có được sự ủng hộ của Lữ Bất Vi, đăng lên vương vị, dù sao thì người tầm thường mới dễ dàng khống chế.

Đáng tiếc, chuyện đi ngược lại với mong đợi và bánh xe lịch sử vẫn đang đi đúng hướng. Triệu Cơ và Doanh Chính đã được Triệu quốc đưa về vài năm trước, mãi cho đến khi Trang Tương Vương qua đời, Doanh Chính kế vị.

Doanh Chính mười ba tuổi đã trở thành Tần Vương, nhưng thực ra cũng không khác gì một con rối, đại quyền đều do Lữ Bất Vi và Triệu Cơ nắm giữ.

Cho dù Doanh Chính đã nắm quyền được vài năm nhưng tình hình vẫn như vậy.

Doanh Vị suy nghĩ kỹ lưỡng và cho rằng triều đình Tần quốc quá nguy hiểm. Công tử Tần quốc không quyền không thế, không có bối cảnh, không có hậu thuẫn như hắn có thể bị giết bất cứ lúc nào, đầu một nơi thân một nẻo, hoặc bị người khác dùng làm vật tế thần.

Vì vậy, một năm trước, hắn đã từ chức với Vương huynh của mình, lấy danh nghĩa đi du học tạm thời thoát khỏi vòng xoáy quyền lực của Tần quốc, chuẩn bị rời xa Tần quốc để trải qua khoảng thời gian nguy hiểm nhất này.

Sau khi biết mình không thể kế thừa Vương vị, Doanh Vị đã có cách tiếp cận khác, đổi ý và quyết định ôm chặt cái đùi lớn Chính Ca.

Cho dù tương lai Doanh Chính có tài năng và chiến lược đến đâu, Doanh Chính mười mấy tuổi có phát triển sớm đến đâu, thì chung quy hắn vẫn còn trẻ, cách Thuỷ hoàng đế một khoảng rất dài.

Huống hồ, khi Doanh Chính quay trở lại Tần quốc mới chín tuổi. Với tâm lý của Doanh Chính vị thành niên, việc thiết lập quan hệ tốt đẹp với hắn đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Khi không có việc gì làm thì đi tìm Doanh Chính chơi đùa, đấu kiếm với nhau. Đối với Doanh Chính, người từ nhỏ đã sống ở tha hương đất khách và có một tuổi thơ khốn khổ mà nói, tạo niềm vui cho một đứa trẻ như vậy chắc chắn là khiến hắn cả đời không thể nào quên.

Hai nghìn năm sau, Freud, một nhà tâm lý học đã từng nói rằng, tuổi thơ của một người sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của người đó.

Một năm trước, Doanh Vị xin từ chức đi du học. Doanh Chính không nỡ, nhưng thấy Doanh Vị lời lẽ kiên quyết nên chỉ đành đồng ý.

Vị Tần Vương này tuy rằng hiện tại không có đại quyền nhưng vẫn có tiểu quyền, hắn đã ban cho Doanh Vị một số đồ vật bằng vàng bạc, đồng thời chọn ra mười người từ trong cấm quân của Hàm Dương hộ tống để bảo vệ an toàn cho hắn.

Đối với việc Doanh Vị, một công tử có danh tiếng thấp ở Tần quốc, muốn đi du học, Lữ Bất Vi không có lý do gì để từ chối.

Về phần những thị vệ được điều động từ Cấm quân, hắn cũng không để ý, thân là công tử Tần quốc, vốn dĩ nên có hộ vệ đi cùng.

Chỉ cần Tần vương không tìm cách khống chế quân quyền thì sẽ không khiến Lữ Bất Vi có bất kỳ phản ứng thái quá nào.

"Công tử, đã tới nhà trọ rồi."

Ngay lúc Doanh Vi đang suy ngẫm về tình hình hiện tại của Tần quốc, lời nói của lính canh ngoài xe khiến hắn tỉnh táo lại.

Doanh Vị bình tĩnh lại, đôi mắt chớp chớp thì thầm: "... Đấu tranh chính trị thực sự là nguy hiểm vạn phần, biến ảo khôn lường, nếu không hơi sơ suất sẽ vạn kiếp bất phục. "

"Tuy nhiên, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền lực. Đợi khi thời cơ đến, ta sẽ trở lại trung tâm đế quốc và tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực kia!"

Chương sau