Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Vậy ngươi cảm thấy phải làm thế nào?" Ngô Sơn trầm giọng hỏi.
Lão chắp tay sau lưng, một khối xương đen lặng yên trượt xuống lòng bàn tay.
Nhân từ nương tay là cử chỉ của chính đạo, tám phần tên Sở Hà này chính là nội ứng của tu sĩ chính đạo trà trộn vào ma giáo.
Rất hiển nhiên, nếu câu trả lời của Sở Trường Phong khiến lão không hài lòng, chờ đợi hắn tất nhiên sẽ là một đòn sấm sét.
Sở Trường Phong cất giọng lạnh lùng: "Ta sẽ cố ý thả cho mấy kẻ chạy thoát, sau đó bám theo bọn chúng, kẻ nào cứu chúng, ta giết kẻ đó."
"Hít, thật ác độc." Nghe xong lời của Sở Trường Phong, Triệu Thiên Phàm hít vào một hơi khí lạnh.
Chiêu này thật quá tuyệt, tuyệt đối có thể chấm dứt hậu hoạn.
"Aiz, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
"Đây mới thực sự là trảm thảo trừ căn."
"Thụ giáo rồi, lần sau có đi diệt môn nhà người khác, ta cứ làm như vậy. Đây mới thực sự là chấm dứt hậu hoạn."
...
Các ma tu xung quanh nhao nhao tán thưởng, một bộ dạng như vừa được khai sáng.
Ngô Sơn thu hồi khối xương đen trong tay, vỗ tay tán dương: "Tốt, tốt, tốt, không nhìn ra tiểu tử ngươi lại là một kẻ âm hiểm hung ác. Hàn Cốt Giáo chúng ta chính là cần nhân tài như ngươi."
Sở Trường Phong tươi cười trên mặt: "Đa tạ đại nhân tán thưởng."
Hắn thầm nghĩ, mẹ nó, cũng chỉ có ma giáo mới cho rằng kẻ âm hiểm hung ác là nhân tài.
"Xin nghe câu hỏi tiếp theo."
"Nếu như trong Hàn Cốt Giáo chúng ta có người tẩu hỏa nhập ma, ma công không khống chế nổi mà phát điên, không phân biệt địch ta, các ngươi sẽ làm thế nào?"
Ngô Sơn nói xong, phát hiện mọi người lập tức rơi vào trạng thái suy tư, bèn nói bổ sung: "Chú ý, người đó và ngươi quan hệ tâm đầu ý hợp, như thủ túc huynh đệ."
Ý nghĩ đầu tiên của Triệu Thiên Phàm chính là dùng pháp bảo dạng Khổn Tiên Tỏa trói người này lại, sau đó từ từ tìm cách giải quyết.
Đó dù sao cũng là một mạng người, sao có thể tùy ý để hắn tan biến?
Thế nhưng, đúng lúc này, bên cạnh hắn đã có người trả lời.
"Ta chắc chắn sẽ chém giết hắn trước khi hắn làm hại đến ta."
"Cho dù người đó là huynh đệ ruột thịt của ta, ta cũng một kiếm giết chết. Nếu một kiếm không chết, vậy thì hai kiếm!"
"Mọi người đều biết, ma tu chúng ta sau khi chết thường sẽ sinh ra một vài thứ có hại, cho nên nhất định phải nghiền xương hắn thành tro."
...
Triệu Thiên Phàm nghe xong những lời của các ma tu xung quanh, trong lòng căng thẳng.
Đám gia hỏa này, thật sự là một kẻ còn tàn nhẫn hơn một kẻ.
So với đám người này, mình giống như một tên lính mới, quá lương thiện.
Thế nhưng, hắn cũng vội vàng phụ họa theo: "Không sai, ta cũng vậy! Phải làm như thế!"
Ngô Sơn khẽ gật đầu: "Xem ra, các ngươi ai cũng đều là vì an nguy của bản thân mà không chút do dự đâm dao vào huynh đệ, rất tốt."
Khóe miệng Triệu Thiên Phàm co giật một cách khó nhận ra.
Ngươi gọi kẻ gặp chuyện là giết huynh đệ trước tiên là tốt sao?
Nếu ở chính đạo chúng ta, loại người này đều bị ngàn người chỉ trỏ, phải chịu cực hình.
Thế mà ở Ma vực thì ngược lại, không cho là nhục, lại cho là vinh.
"Sở Hà, vì sao ngươi không nói gì, có ý kiến khác sao?" Ngô Sơn phát hiện Sở Hà không mở miệng.
Sở Trường Phong nói: "Suy nghĩ của các ngươi, ta không dám gật bừa, đó chính là huynh đệ ruột thịt..."
"Huynh đệ? Chẳng lẽ ngươi không biết lúc không có chuyện gì thì có thể vì huynh đệ mà không tiếc mạng sống, nhưng lúc có chuyện thì phải đâm huynh đệ hai dao trước sao?"
"Bây giờ chúng ta rất nghi ngờ thân phận của ngươi! Bởi vì trong đám ma tu chúng ta không có kẻ nào trọng tình trọng nghĩa!"
Ánh mắt của các ma tu xung quanh lập tức trở nên không thiện cảm.
Triệu Thiên Phàm khẽ giật mình.
Hắn không ngờ Sở Trường Phong lại là một người trọng tình trọng nghĩa?
Thật không nhìn ra.
Ngô Sơn lại một lần nữa chắp hai tay sau lưng, khối xương đen kia lại rơi vào lòng bàn tay.
Đúng lúc này, Sở Trường Phong lại lên tiếng: "Có lẽ nên dẫn hắn đến nhà của kẻ thù, mượn tay hắn để trừ khử đối thủ. Nếu vị huynh đệ đó có người nhà, sản nghiệp thì càng tốt, thê tử của ngươi ta nuôi, tiền của ngươi ta tiêu."
Nghe xong lời của Sở Trường Phong, các ma tu xung quanh đều trầm mặc một hồi.
"Tốt!"
"Không nhìn ra ngươi ngoài tâm ngoan thủ lạt ra, còn có cả di phong của Ngụy Võ."
Ngô Sơn lại thu hồi xương đen, vỗ tay tán thưởng.
"Sở Hà đạo hữu, không hổ là ma tu."
"Ta không cảm nhận được một chút nhân tính nào trên người hắn."
"So với hắn, mấy chục năm nay của ta đúng là tu luyện uổng phí, giống như một kẻ mới bước vào ma đạo."
Các tu sĩ ma đạo xung quanh cũng đều khen Sở Trường Phong không ngớt lời.
Triệu Thiên Phàm cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Hắn trong chốc lát không biết Sở Trường Phong là ma tu thật hay ma tu giả nữa.
Dù sao những lời kia của Sở Trường Phong, ngay cả những ma tu thâm niên xung quanh cũng không nói ra được.
"Yên lặng."
Thanh âm của Ngô Sơn át đi tiếng của tất cả mọi người: "Tiếp theo, khảo hạch thứ ba, đó chính là các ngươi đều am hiểu cái gì? Như vậy, chúng ta cũng tiện an bài cho các ngươi chức vụ thích hợp."
"Ta am hiểu luyện khí, có thể luyện chế ra pháp bảo Nhất giai." Có một tu sĩ ma đạo thân hình gầy gò nói.
"Không tồi." Ánh mắt Ngô Sơn sáng lên: "Ngươi có thể đến Luyện Khí Đường."
"Ta biết bày trận." Một ma tu độc nhãn nói.
"Vậy ngươi đi tìm đội trộm mộ đi."
"Thế nhưng ta không biết trộm mộ."
"Kỳ môn và trộm mộ không phân biệt, học một chút là biết."
Ngô Sơn vung tay lên: "Người tiếp theo..."
Trong đám người, trong lòng Triệu Thiên Phàm run lên, thời buổi này không có chút tài nghệ thật đúng là khó mà lăn lộn trong ma đạo.
"Triệu Phàm, ngươi biết cái gì?" Rất nhanh đã đến lượt Triệu Thiên Phàm.
"Ta gọi là Triệu Thiên." Triệu Thiên Phàm giải thích.
"Ta biết rồi, Triệu Tiền."
"Là Triệu Thiên."
"Triệu Thiêm, đừng nhiều lời nữa, ngươi am hiểu cái gì?" Ngô Sơn không kiên nhẫn nhíu mày.
"Ta, ta am hiểu..." Triệu Thiên Phàm có chút do dự.
Hắn là tôn tử của phong chủ Thiên Lôi Phong, am hiểu lôi pháp, nhưng chuyện này lại không thể nói ra.
Phải biết, lôi đình chính là khắc tinh của tà ma, cũng có nghĩa là hắn rất khắc chế ma tu. Nếu chuyện này bị bọn ma tu biết được, chẳng phải sẽ bị lăng trì trong vài phút sao?
"Ta biết rồi, ngươi không am hiểu gì cả." Ngô Sơn đánh giá Triệu Thiên Phàm từ trên xuống dưới, phát hiện người này cũng chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, bèn trầm giọng nói: "Không am hiểu cũng không sao, Hàn Cốt Giáo chúng ta mời chào môn đồ, chỉ cần ngươi đến, ta liền an bài chức vụ cho ngươi."
Không thể không an bài.
Dù sao, muốn nhập môn đều phải nộp linh thạch.
Nếu từ chối người ta ở ngoài cửa, chẳng phải là không kiếm được linh thạch sao?
Ánh mắt Triệu Thiên Phàm sáng lên: "Chấp sự đại nhân, không biết sẽ an bài cho ta công việc béo bở gì?"
Ngô Sơn cười: "Tiểu tử ngươi ngược lại rất thông minh, liếc mắt đã thấy được ta an bài cho ngươi một công việc rất béo bở."
"Thật sao?" Ánh mắt Triệu Thiên Phàm sáng lên.
"Đương nhiên." Ngô Sơn nói: "Từ hôm nay trở đi, nhà vệ sinh trong Hàn Cốt Đường đều do ngươi dọn dẹp."
"A? Cái gì?" Thần sắc Triệu Thiên Phàm đột nhiên biến đổi: "Dọn dẹp nhà vệ sinh?"
Hắn thân là tôn tử của đại năng Đại Thừa Kỳ, cẩm y ngọc thực, lúc nào đã phải làm chuyện như vậy?
Ngô Sơn đi tới bên cạnh Triệu Thiên Phàm: "Triệu Phàm..."
"Ta gọi là Triệu Thiên!"
"Được rồi, Triệu Thiêm."
Triệu Thiên Phàm: "Ngươi không phải nói cho ta một công việc béo bở sao?"
Ngô Sơn vỗ vai Triệu Thiên Phàm nói: "Phân bón cho hoa cũng là béo bở mà."