Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Rời khỏi chỗ ghi danh, Sở Trường Phong và Thanh Dao chia nhau ra, một mình hắn tiến về Nhiệm Vụ Đường.
Đi được một đoạn, Sở Trường Phong đột nhiên cảm giác một luồng gió lạnh ập đến từ phía sau.
Hắn quay người vung tay bắt lấy, một chiếc túi trữ vật liền rơi vào trong tay.
"Kẻ nào vô đức như vậy, lại ném túi trữ vật lung tung?"
"Cái gì? Túi trữ vật?"
Sở Trường Phong khẽ giật mình, chỉ thấy chiếc túi trữ vật kia màu tím nhạt, mặt trên có thêu một vầng trăng, đồng thời tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Sở Trường Phong theo bản năng đưa linh niệm thăm dò vào trong túi trữ vật, lập tức thầm kêu một tiếng khá lắm.
Bên trong có đến năm nghìn linh thạch, ngoài ra còn có một ít khoáng thạch và dược liệu hiếm có.
Tổng giá trị ước chừng hai vạn khối hạ phẩm linh thạch.
Quan trọng nhất là bên trong túi trữ vật này còn có một tòa tiểu tháp lấp lánh tử quang.
“Pháp bảo Tam giai." Sở Trường Phong âm thầm kinh hãi.
Một kiện pháp bảo Tam giai, giá trị ít nhất cũng mười vạn hạ phẩm linh thạch.
Tài phú bên trong túi trữ vật này, đối với Sở Trường Phong mà nói, đủ để xưng là kinh người.
"Tử Nguyệt, ra đây cho ta." Sở Trường Phong cất giọng về phía một gốc cổ thụ cách đó không xa.
Một khắc sau, Tử Nguyệt trong bộ váy dài màu tím thướt tha liền từ sau gốc cây bước ra.
"Đồ của ngươi rơi này." Sở Trường Phong vươn tay ra.
Tử Nguyệt nói: "Sư huynh nhặt được, chính là của ngươi."
"Đừng để ta phải nổi giận." Sở Trường Phong hừ một tiếng: "Tòa tiểu tháp màu tím kia là Tử Linh Tháp phải không? Lễ vật bái sư mà sư tôn của ngươi, Thiên Âm phong chủ tặng cho ngươi, ngươi cũng nỡ vứt đi sao?"
Tử Nguyệt có chút lúng túng kéo mép váy.
"Sư huynh, ta là Phi Tiên Đạo Thể, tốc độ tu hành cực nhanh, không cần bất kỳ linh thạch hay kỳ trân dị bảo nào phụ trợ cũng có thể đạt tới Đại Thừa Kỳ. Ta biết các kiếm tu các ngươi rất tốn linh thạch, những linh thạch, kỳ trân, pháp bảo này ngươi cứ cầm lấy mà dùng, dù sao ta cũng không dùng đến." Tử Nguyệt nói.
Sở Trường Phong liếc mắt: "Ngươi xem ta là kẻ ngốc sao? Phi Tiên Đạo Thể có kỳ trân dị bảo phụ trợ thì tốc độ tu hành càng nhanh hơn. Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi không cần kỳ trân dị bảo phụ trợ, cũng có thể tích lũy linh thạch để đổi cho mình một món pháp bảo không tồi."
"Sư huynh, ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, cứ để ta giúp lại ngươi một lần đi mà." Tử Nguyệt nài nỉ.
"Không được." Sở Trường Phong lắc đầu: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Ta có tay có chân, có thể lừa, gạt, trộm, cướp."
Sở Trường Phong không sợ người khác đối xử tệ với mình, chỉ sợ có người đối xử tốt với mình.
Mà Tử Nguyệt lại đối xử với hắn quá tốt.
Dù cho là vương gia ở tận trời Tây cũng phải mềm lòng.
Tử Nguyệt nghe vậy, bật cười thành tiếng.
"Sư huynh, ngươi xem có quân tử nào lại làm những chuyện ngươi vừa nói không?"
Ngay sau đó, Tử Nguyệt lại tỏ vẻ tức giận: "Ngươi muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận. Ở Phong Lâm Thành đã xuất hiện dấu vết của ma tu, bản tôn của ta đã xuống núi chấp hành nhiệm vụ rồi."
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Tử Nguyệt bỗng nhiên trở nên hư ảo, một tấm lá bùa hình người rơi xuống đất.
Khóe miệng Sở Trường Phong có chút co giật.
Nha đầu Tử Nguyệt này, thật sự không cho hắn một kẽ hở để từ chối.
...
Bên kia, ngoài thánh địa.
Tử Nguyệt cùng mấy vị đệ tử nội môn Kim Đan Kỳ cùng nhau bay về phía Phong Lâm Thành.
Dưới chân mỗi người đều đang đạp trên pháp bảo.
Lúc này một nữ tu Kim Đan có khuôn mặt thanh tú khẽ nhíu mày: "Tử Nguyệt sư muội, tình hình ở Phong Lâm Thành khẩn cấp, chúng ta phải toàn lực ứng phó, pháp bảo của ngươi..."
Dưới chân những người khác đều là pháp bảo Nhị giai, Tam giai.
Chỉ có dưới chân Tử Nguyệt là pháp bảo Nhất giai Nguyệt Luân.
Tử Nguyệt bình tĩnh nói: "Cho dù ta khống chế pháp bảo Nhất giai, cũng sẽ không bị tụt lại phía sau đâu. Không cần lo cho ta, các vị cứ toàn lực ứng phó là được."
...
Nhiệm Vụ Đường cao bảy tầng lầu.
Sở Trường Phong đi đến bên ngoài Nhiệm Vụ Đường, đập vào mắt là cảnh người đông nghìn nghịt cùng với rất nhiều lều vải.
Đệ tử đang xếp hàng nhận nhiệm vụ bên ngoài Nhiệm Vụ Đường, không biết còn tưởng là tông môn khác đang tấn công Nhiệm Vụ Đường.
"Sư huynh, nhận nhiệm vụ không? Ta có vị trí tốt, xếp một ngày là ngươi có thể nhận được nhiệm vụ, chỉ cần một trăm linh thạch."
"Sư huynh, vị trí của ta hai canh giờ là có thể nhận được nhiệm vụ, chỉ cần năm trăm linh thạch."
…
Khi Sở Trường Phong đi xuyên qua đám người, liền có đệ tử tiến lên bắt chuyện.
"Có vị trí nào nhanh hơn không, một nén hương là có thể nhận được nhiệm vụ?" Sở Trường Phong hỏi.
"Có, có, có, một nghìn khối hạ phẩm linh thạch, sư huynh có muốn không?"
"Không muốn, ta chỉ hỏi một chút thôi, ta đến để giao nhiệm vụ."
"Haizz, đúng là chân nhân..."
Tên đệ tử kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Quá trình giao nhiệm vụ hết sức thuận lợi, người cũng không nhiều, bỏ túi sáu nghìn khối hạ phẩm linh thạch, Sở Trường Phong cảm thấy tâm tình không tồi.
‘Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến phường thị dưới chân núi mua sắm kỳ trân dị bảo để nâng cao phẩm giai của phi kiếm. Tiếp theo, phải xem sư tôn có thể đòi được bao nhiêu linh thạch.’
Sở Trường Phong vô thức liếc nhìn lên tầng cao nhất của Nhiệm Vụ Đường.
Nghe nói đường chủ của Nhiệm Vụ Đường thường sẽ ở đó xử lý công việc của tông môn, cũng không biết Sở Hạc Xuyên có ở đó hay không.
Nhiệm Vụ Đường.
Tầng bảy.
"Phong chủ, ngươi nghiêm túc đấy chứ?"
Đường chủ Nhiệm Vụ Đường với hai bên thái dương tóc đã bạc trắng như tuyết kinh ngạc nhìn tờ chứng thực mà Sở Hạc Xuyên đưa ra: "Dựa theo tài nguyên ghi chép trên tờ chứng thực này, cộng lại cũng hơn trăm vạn hạ phẩm linh thạch. Đừng nói là đối phó một ác quỷ Kim Đan Kỳ, ngay cả ác quỷ Nguyên Anh Kỳ cũng có thể đập chết. Một vài tông môn cỡ nhỏ còn không có nổi một lượng linh thạch khổng lồ như vậy đâu."
Sở Hạc Xuyên rất bình tĩnh: "Ngươi cứ nói, có cho hay không?"
"Phong chủ, ta cảm thấy có lẽ nên điều động đệ tử đến hiện trường thăm dò rồi hãy nói." Đường chủ Nhiệm Vụ Đường lắc đầu.
"Lúc ngươi còn nhỏ, ta còn từng bế ngươi đấy."
"Phong chủ, ngươi đang ép ta phạm sai lầm."
"Lão phu còn nhớ rõ lúc ngươi còn nhỏ đã nhìn lén đường chủ Chấp Pháp Đường tắm. Ngươi cũng không muốn chuyện này bị đường chủ Chấp Pháp Đường biết đâu nhỉ?"