Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 25. Sư Huynh Mở Miệng, Ta Biết Ta Đã Thua

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Chân nhân, nơi này có năm nghìn khối linh thạch, trong đó ba nghìn khối là để đền bù cho tiêu hao của hai vị, hai nghìn khối còn lại là phần thưởng mà ta đã thông báo trước đó."

"Ta biết năm nghìn khối linh thạch này so với tổn thất của hai vị thì không đáng kể, nhưng cũng là chút lòng thành của ta và bá tánh Nhạn Thành, xin hai vị hãy nhận lấy." Lưu Thanh cung kính nói.

"Cái này..." Sở Trường Phong tỏ vẻ khó xử.

Giả vờ!

Ngươi còn giả vờ!

Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?

Còn tỏ ra khó xử!

Thanh Dao thầm lườm Sở Trường Phong một cái thật dài trong bụng.

"Chân nhân, ngươi cứ nhận lấy đi."

"Đúng vậy, ngươi cũng không dễ dàng gì."

...

Các tu sĩ và dân chúng sau lưng Lưu Thanh đều lên tiếng.

"Thịnh tình khó từ, vậy ta xin nhận."

Sở Trường Phong phất tay, ánh sáng lóe lên, liền thu hết tất cả linh thạch vào trong Túi Trữ Vật.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thanh và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

...

Cách Nhạn Thành mấy trăm dặm, Thanh Dao cuối cùng cũng cử động lại được, nàng tức giận trừng mắt nhìn Sở Trường Phong: "Sở Trường Phong, ngươi quá đáng!"

"Hài tử ơi, ngươi... quả thật quá đáng."

Con lừa lông xám cũng không nhìn nổi nữa: "Định trụ nàng lại chỉ để nàng gánh tội thay, ngươi cũng thật là lãng phí."

Thanh Dao: "?"

Ta tức giận vì chuyện này sao?

"Lừa thối, ngậm miệng lại!" Trong đôi mắt đẹp của Thanh Dao tràn ngập sát khí.

"Ha ha, sư muội, đừng giận."

Sở Trường Phong cười ha hả: "Đôi khi, dù sao cũng cần có người đứng ra, đúng không?"

"Đứng ra để gánh tội thay sao?"

"Sư muội, cái nồi này ngươi gánh không oan đâu. Ngươi xem, trên giấy chứng thực này chẳng phải còn có một thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm của ngươi sao, ngươi đâu có thiệt."

Sở Trường Phong lấy ra giấy chứng thực do thành chủ Nhạn Thành Lưu Thanh viết, đưa cho Thanh Dao xem.

Thanh Dao cau mày: "Của phi nghĩa, ta không cần."

Sở Trường Phong nói: "Đây không phải là của phi nghĩa, thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm đó là món quà gặp mặt thật sự mà sư huynh tặng cho ngươi."

"Dùng tiền của tông môn để lo chuyện riêng của mình, Sở Trường Phong, bàn tính của ngươi gảy thật vang."

"Ta không dùng cũng có người khác dùng, cho nên thà để ta dùng còn hơn." Sở Trường Phong nhún vai.

Có tiện nghi không chiếm, đó là đồ ngốc.

"Ta không thèm để ý đến ngươi nữa..." Thanh Dao hậm hực bước về phía trước.

Sở Trường Phong cưỡi trên lưng con lừa lông xám, chậm rãi nói: "Theo ta được biết, phía trước có một tòa thành trì, bên trong có mấy món ăn đặc sắc vô cùng mỹ vị. Vốn dĩ ta định dẫn ngươi đi ăn, nhưng mgươi giận rồi thì thôi vậy..."

Ăn...

Thanh Dao đột nhiên dừng bước.

Không biết vì sao, nghe thấy chữ ăn, nàng liền có chút không nhấc nổi chân, trong bụng như có một con ác quỷ đang muốn thoát ra.

Ực...

"Tất nhiên ngươi đã có thành ý xin lỗi ta như vậy, ta liền không giận nữa... Bất quá, ngươi nhớ kỹ, lần sau không được tái phạm. Nếu còn có lần sau nữa ta thật sự sẽ không tha thứ cho ngươi."

Thanh Dao tỏ rõ, tám mươi cân trọng lượng của nàng không thể gánh nổi cái nồi mấy chục vạn linh thạch.

Sở Trường Phong gật đầu: "Lần sau nhất định."

...

Nửa ngày sau.

Sở Trường Phong mang theo Thanh Dao đến tòa thành trì kia, đi thẳng tới tửu lầu tốt nhất.

"Khách quan, muốn dùng gì?"

"Tiểu nhị, mang hết rượu thịt ngon nhất trong quán của các ngươi lên đây." Sở Trường Phong vung tay.

Thế nhưng, tiểu nhị lại tỏ vẻ khó xử: "Khách quan, rất nhiều nguyên liệu của tửu lầu chúng ta đều lấy từ yêu thú, kỳ trân, mang hết lên sẽ tốn hơn vạn khối hạ phẩm linh thạch, ngươi có chắc chắn vẫn cần không?"

"Ăn một bữa ngon mà tốn tới hơn vạn linh thạch? Chẳng lẽ là gan rồng tủy phượng sao?" Thanh Dao rất kinh ngạc.

Tiểu nhị đáp: "Thứ đó thật sự có... Bất quá, không phải là Chân Long, Chân Phượng, mà là họ hàng xa có huyết mạch của bọn chúng."

Sở Trường Phong khẽ cười một tiếng: "A, hơn vạn linh thạch thì đã sao? Sư huynh muội chúng ta cũng không phải là không ăn nổi..."

Nghe vậy, tiểu nhị khẽ sững người, không ngờ lại gặp phải một vị khách hào sảng.

Trong đôi mắt to trong veo như nước của Thanh Dao tràn đầy vẻ cảm động: "Sư huynh... Mang hết lên cũng ăn không hết, chúng ta chọn mấy món ngon là được rồi."

Thanh Dao không phải loại người phô trương lãng phí, cũng cảm thấy bỏ ra hơn vạn linh thạch để ăn một bữa là không cần thiết.

"Vậy cũng được." Sở Trường Phong chấp nhận yêu cầu của Thanh Dao.

Tiểu nhị bèn đặt thực đơn lên trên bàn.

Sở Trường Phong và Thanh Dao nghiêm túc lật xem.

Thanh Dao nhìn thực đơn mà không ngừng nuốt nước bọt, cố gắng không để nó chảy ra.

"Món gân Ma Ngưu xào lăn này không tồi."

"Đúng vậy."

"Món tay gấu Kim Cương hấp cũng được."

"Đúng vậy."

"Thịt kho tàu Long Lý trông cũng rất ngon."

"Đúng vậy."

Nửa ngày sau, Sở Trường Phong khép thực đơn lại, Thanh Dao một mặt mong chờ.

"Những món sư muội vừa nói, ngươi nhớ cả chứ?"

"Nhớ."

"Đều không cần."

"Cái gì?" Tiểu nhị cho rằng mình nghe lầm.

Thanh Dao cũng như bị sét đánh ngang tai.

"Cho một bát mì nhân sâm là được rồi."

"Đúng rồi, nhân sâm cũng không cần loại trăm năm tuổi, cứ dùng loại trồng là được."

"Còn nữa, đồ nhắm không tính tiền, mời mang lên nhiều một chút."

Sở Trường Phong đưa ra một loạt yêu cầu, lại phát hiện tiểu nhị vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn mình có chút kỳ quái.

Không phải chứ, ăn một tô mì mà dặn dò nhiều như vậy để làm gì.

"Hai vị khách quan chờ một lát, mì sẽ có ngay."

Tiểu nhị vội vàng rời đi.

"Sư muội, sao lại không vui, có phải cảm thấy mì không hợp khẩu vị không?" Sở Trường Phong phát hiện Thanh Dao không biết từ lúc nào đã bĩu môi.

"Ngươi đoán xem." Thanh Dao bất đắc dĩ mở miệng.

"Mì không hợp cũng không sao, còn có cháo nhân sâm, màn thầu nhân sâm, bánh nướng nhân sâm, sủi cảo nhân sâm, hoành thánh nhân sâm... Luôn có một món hợp với ngươi..."

Thanh Dao bĩu môi, không muốn nói chuyện.

Rất nhanh, mì nhân sâm được mang lên, Thanh Dao mặt mày không vui, nhưng miệng lại rất thành thật, một tô mì rất nhanh đã bị ăn sạch sẽ.

Người ta ăn no xong, tâm tình cũng sẽ tốt lên. Sở Trường Phong lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Thanh Dao.

"Tiểu nhị, tính tiền."

"Hai vị khách quan tổng cộng là hai mươi khối hạ phẩm linh thạch."

"Mới có hai mươi khối hạ phẩm linh thạch, quá rẻ." Sở Trường Phong nói xong, liền thò tay vào trong tay áo.

Ngay lúc Thanh Dao tưởng rằng hắn sắp lấy linh thạch ra trả tiền, kết quả hắn lại lấy ra một chiếc khăn tay lau miệng.

"Nhìn ta làm gì, trả tiền đi chứ, sư muội." Sở Trường Phong tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tại sao lại là ta?" Thanh Dao sững người.

Sở Trường Phong nói một cách đương nhiên: "Bởi vì mì là muội ăn, còn ta ăn là đồ nhắm miễn phí..."

“A…”

Thanh Dao biết, khi mình nghe thấy câu này thì đã thua rồi.

"Đại sư huynh, ngươi cứ như vậy cả đời này cũng sẽ không có người thích đâu." Thanh Dao rất không nói nên lời.

Người nam nhân này, hai mươi khối linh thạch cũng không nỡ vì mình mà bỏ ra.

"Không sao cả, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của ta." Sở Trường Phong nhún vai.

Sở Trường Phong đã sớm đặt ra mục tiêu cho cuộc đời mình, trước thành tiên, sau thành gia.

...

Lại một ngày nữa trôi qua.

Sở Trường Phong và Thanh Dao cuối cùng cũng đã trở về Âm Dương Thánh Địa.

"Hài tử ơi, hài tử ơi, đây chính là thánh địa sao?"

"Linh khí dồi dào quá."

Con lừa lông xám hưng phấn kêu lên.

"Lão Hôi, đừng kêu bậy."

Sở Trường Phong nhắc nhở: "Trong thánh địa, Trúc Cơ đi đầy đất, Kim Đan nhiều như chó, Nguyên Anh cũng không phải là thứ hiếm có, cẩn thận bị người ta bắt ném vào nồi hầm đấy."

Con lừa lông xám lập tức ngậm miệng lại.

Không bao lâu.

Hai người một lừa đã về tới Thiên Kiếm Phong.

Sở Hạc Xuyên đã sớm có cảm ứng, đứng chờ ở cửa, có chút ngoài ý muốn: "Sao còn mang theo một con súc sinh trở về?"

Con lừa lông xám không thích bị người khác gọi là súc sinh, nó vểnh tai, nhe răng ra định kêu to: "..."