Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Thiếu nữ lần đầu thử nấu ăn đã thất bại thảm hại, thậm chí còn suýt nữa đốt cháy cả nhà bếp.
May mà Tiêu Mặc phản ứng kịp thời, dập tắt lửa trong bếp.
Thực ra dù không bị cháy, Tiêu Mặc cũng cảm thấy đồ ăn Bạch Như Tuyết làm ra không phải thứ để người ta có thể ăn.
Bởi vì trong nhận thức của Bạch Như Tuyết, cái gọi là luộc thì thật sự chỉ là luộc mà thôi.
Ban đầu Bạch Như Tuyết định đun sôi nước, rồi ném thẳng thỏ và chim trĩ vào nồi luộc.
Nhưng mà ngay cả món cá luộc sống cũng đâu phải ném cá sống vào luộc thật đâu...
Nhưng thấy Bạch Như Tuyết cúi đầu tự trách, Tiêu Mặc cũng không nỡ mắng nàng, mà chỉ khích lệ: "Không sao, cơm hôm nay ta làm."
"Tiêu Mặc, thật xin lỗi, sau này ta nhất định sẽ học nấu ăn ngon." Bạch Như Tuyết ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ, dường như chỉ cần Tiêu Mặc mắng thêm một câu nữa, nàng sẽ òa khóc.
Tiêu Mặc gật đầu: "Không vội, cứ từ từ."
Vớt thỏ và chim trĩ trong nồi ra, Tiêu Mặc bắt đầu xử lý nguyên liệu.
Bạch Như Tuyết đứng bên cạnh xem Tiêu Mặc nấu nướng, xem có chỗ nào cần giúp đỡ không.
Nàng thấy Tiêu Mặc mổ bụng moi ruột thỏ và gà, rửa sạch sẽ rồi cắt thành miếng nhỏ xào với hành, gừng, tỏi.
Giờ nàng mới hiểu, thì ra nấu ăn của nhân loại lại cầu kỳ như vậy.
Sau đó, Bạch Như Tuyết bắt đầu học nấu ăn theo cách của loài người.
Sư phụ nấu nướng của Bạch Như Tuyết chính là phu nhân của thôn trưởng, Trần di.
Còn việc tại sao Bạch Như Tuyết lại thân thiết với Trần di như vậy, đó là nhờ nhị nữ nhi của thôn trưởng, Vương Oanh.
Vương Oanh nghe nói Tiêu ca ca có một vị thần tiên tỷ tỷ ở nhà, lại còn rất xinh đẹp, nên đến xem thử.
Bạch Như Tuyết vốn đơn thuần, nên rất nhanh đã kết thân với tiểu bằng hữu Vương Oanh.
Khi Vương Oanh nghe thần tiên tỷ tỷ nói muốn học nấu ăn, liền dẫn Bạch Như Tuyết đến gặp mẫu thân mình.
Đối mặt với lời thỉnh cầu của một cô nương xinh đẹp như vậy, Trần di tự nhiên không tiện từ chối.
Thế là Bạch Như Tuyết trở thành đệ tử của Trần di.
Trần di cũng hết sức nhiệt tình, ngày nào cũng đến viện của Tiêu Mặc, dạy Bạch Như Tuyết nấu nướng.
Lúc đầu, Trần di còn hết sức kiên nhẫn.
Dù sao nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Bạch Như Tuyết, Trần di cũng biết nàng chắc chắn là tiểu thư khuê các, mười ngón tay chưa từng dính nước xuân.
Nên Trần di đã chuẩn bị tâm lý, biết vị đại tiểu thư này chắc chắn chẳng biết gì cả.
Nhưng dần dần, Trần di bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Không đúng, không đúng, cá phải cạo vảy trước, còn phải moi ruột nữa, không được ném thẳng vào nồi!"
"Vâng... Xin lỗi..."
"Ngươi bỏ nhiều ớt thế làm gì? Muốn cay chết Tiêu Mặc hả?"
"Xin lỗi!"
"Đừng có bỏ thêm muối nữa, muối không phải miễn phí đâu, ngươi muốn mặn chết Tiêu Mặc sao?"
"Ta không cố ý..."
"Thôi được rồi, giờ thì bỏ rau thơm vào đi, Tiêu Mặc thích ăn rau thơm."
"Đủ rồi, rau thơm là gia vị, không phải để ngươi xào như rau cải!"
Mỗi trưa, khi Tiêu Mặc đang học bài trong sân, đều có thể nghe thấy tiếng Trần di răn dạy Bạch Như Tuyết.
Lần nào Trần di cũng bỏ về trong tức giận, miệng lẩm bẩm "Đồ ngốc, ta không dạy ngươi nữa".
Lần nào Bạch Như Tuyết cũng bị Trần di mắng đến phát khóc.
Nhưng ngày hôm sau, Trần di lại đến, Bạch Như Tuyết cũng lau khô nước mắt, tiếp tục nghiêm túc học nấu nướng.
Không sai, tuy Bạch Như Tuyết ngốc nghếch, nhưng nàng xinh đẹp, lại học hành chăm chỉ.
Hơn nữa Trần di tuy miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm địa lại mềm yếu, mỗi khi hết giận, nàng lại nhớ đến cô nương xinh đẹp kia.
Ngày qua ngày, số lần Trần di mắng Bạch Như Tuyết cũng dần ít đi.
Sau ba tháng, vào một buổi trưa nọ, Trần di không hề mắng Bạch Như Tuyết một câu nào.
Cũng chính trưa hôm đó, khi bọn họ nhìn Tiêu Mặc dùng bữa, ánh mắt đều vô cùng căng thẳng.
"Ngon." Tiêu Mặc gật đầu sau khi ăn một miếng thịt thỏ.
"Tốt quá!" Bạch Như Tuyết vui mừng nhảy cẫng lên.
Trần di cũng không kìm được nước mắt.
Cuối cùng nàng cũng xuất sư, thật không dễ dàng...
Ngoài việc nấu nướng, Bạch Như Tuyết còn giặt giũ quần áo cho Tiêu Mặc.
Mỗi sáng, Bạch Như Tuyết đều mang quần áo của mình và Tiêu Mặc ra bờ sông giặt giũ.
Các cô nương các phu nhân trong thôn cũng rất nhiệt tình, chỉ dạy Bạch Như Tuyết cách giặt quần áo cho sạch sẽ.
Qua lại nhiều lần, các cô nương các phu nhân đều thân thiết với Bạch Như Tuyết.
Thậm chí thỉnh thoảng còn nói với Bạch Như Tuyết vài câu tục tĩu, nhưng Bạch Như Tuyết lại chẳng hiểu gì cả.
Thấy Bạch Như Tuyết ngây ngô như vậy, các cô nương các phu nhân cũng không giải thích, chỉ cười trừ cho qua.
Bạch Như Tuyết thấy khó hiểu, bèn chạy về hỏi Tiêu Mặc.
"Tiêu Mặc, tại sao Vương đại ma lại nói nam nhân có ba cái chân? Nhưng ngươi chỉ có hai chân thôi? Chân thứ ba của ngươi đâu? Cho ta xem với."
"Tiêu Mặc, tại sao Trần thẩm thẩm lại nói ta mắn đẻ, chỉ cần ta mang thai, cả nhà sẽ không sợ chết đói?"
"Tiêu Mặc, Tôn di hỏi ta, tối qua ngươi có lẻn vào phòng ta, làm chuyện xấu chuyện xấu, chuyện xấu xa với ta không? Tối nay ngươi định vào phòng ta sao?"
Đối mặt với những câu hỏi của Bạch Như Tuyết, Tiêu Mặc không biết trả lời sao, chỉ đành im lặng.
Thỉnh thoảng Bạch Như Tuyết cũng sẽ quay lại trên núi, thăm muội muội, tiện thể mang theo bánh kẹo ngon trong thôn cho muội muội, kể cho muội muội nghe những chuyện thú vị mình gặp phải.
Trời nóng, Bạch Như Tuyết sẽ quạt cho Tiêu Mặc, cho dù mồ hôi nhễ nhại, nàng cũng chỉ lau qua loa rồi lại tiếp tục quạt.
Trời lạnh, Bạch Như Tuyết sẽ chui vào chăn của Tiêu Mặc, ủ ấm cho hắn.
Tuy Tiêu Mặc nói không cần, nhưng Bạch Như Tuyết vẫn kiên trì làm vậy.
Khi mua bút mực giấy nghiên và sách vở tốn nhiều tiền, Bạch Như Tuyết sẽ đi săn, rồi đưa cho Trần di nhờ bà bán hộ.
Hoặc Bạch Như Tuyết sẽ học Trần di nuôi tằm dệt lụa.
Khi cho tằm ăn, Bạch Như Tuyết luôn lẩm bẩm: "Tằm ơi tằm à, các ngươi phải nhả nhiều tơ nhé."
Vì thôn trưởng không còn gì để dạy Tiêu Mặc nữa, nên hắn thường xuyên phải đi nơi khác cầu học, nghe các tiên sinh khác giảng bài.
Cầu học cần phải có tiền, may mà vị huyện lệnh này của Thanh Sơn huyện rất muốn lấy lòng các sĩ tử địa phương.
Nên những chi phí bái sư và lộ phí đều có thể tìm hắn ta hỗ trợ.
Mỗi khi Tiêu Mặc đi cầu học ở nơi khác, Bạch Như Tuyết cũng sẽ đi theo.
Hai người đi trong rừng núi, Bạch Như Tuyết sẽ săn bắn, nấu nướng thức ăn, lấy nước cho Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc chỉ cần chuyên tâm học hành là được.
Khi tiết trời bắt đầu chuyển sang đông, Bạch Như Tuyết bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi.
Mỗi tối Bạch Như Tuyết đều đi ngủ rất sớm, ngủ đến khi mặt trời chiếu tới mông mới uể oải thức dậy, rồi trách Tiêu Mặc: "Sao ngươi không gọi ta dậy? Quần áo của ta còn chưa giặt.”