Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Khoa cử Đồng Sinh của Tề quốc khảo hạch hình thức và nội dung tương tự với thời Minh triều ở Hoa Hạ cổ đại, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.
Vòng thứ nhất thi chép lại Tứ Thư Ngũ Kinh và chú thích một số đoạn ngắn, cuối cùng là từ Tứ Thư ra đề, yêu cầu viết một bài văn bát cổ hoàn chỉnh, văn bát cổ coi trọng phá đề, thừa đề, khởi giảng... tổng cộng tám phần.
Vòng thứ hai cũng không khó, chép lại kinh điển dài hơn, vẫn thi văn bát cổ, nhưng đề mục khó hơn, kết hợp cả Tứ Thư Ngũ Kinh để ra đề, cuối cùng là một vài đoạn ngắn trích từ Tứ Thư Ngũ Kinh, hỏi thí sinh hiểu biết về những đoạn này như thế nào, không giới hạn cách thức trả lời.
Tiêu Mặc thuận lợi vượt qua hai vòng thi đầu, cũng đã là một Đồng Sinh.
Vòng thi thứ ba diễn ra sau mười lăm ngày, thí sinh có thể nghỉ ngơi.
Tiêu Mặc suy nghĩ một chút, quyết định không về làng.
Hắn ở lại Thanh Sơn huyện ôn tập, chuẩn bị cho vòng thi thứ ba.
Cùng lúc đó, tại ngọn núi xa phía bắc Thạch Kiều thôn.
Trong hang động, một con bạch xà chậm rãi mở mắt.
Nàng cảm thấy mắt mình mờ mờ, hơn nữa trên người dính thứ gì đó vô cùng khó chịu.
Bạch xà cọ xát vào tảng đá bên cạnh.
Tốn không ít sức lực, thậm chí cả lớp vảy mới mọc cũng bị cọ mất một ít, bạch xà cuối cùng cũng thoát khỏi lớp da rắn.
"Ta dài ra rồi..."
Bạch Như Tuyết nhìn cơ thể mình, ước chừng khoảng bảy thước, hơn nữa cũng to hơn trước nhiều.
Nàng biến hóa, hiện thành hình người.
Thiếu nữ chạy ra khỏi hang, đến bên một cái ao.
Mặt nước phẳng lặng như gương, phản chiếu dáng người thon thả uyển chuyển của thiếu nữ.
"Oa... Ta cao lên rồi, hơn nữa còn xinh đẹp hơn nữa..."
Xoay quanh bên ao vài vòng, làn váy Bạch Như Tuyết bay lượn, nàng vô cùng hài lòng với dung mạo hiện tại của mình.
"Bây giờ ta đã cao hơn hắn chưa?"
"Lần tới gặp ta, hắn nhất định sẽ giật mình."
Trong lòng Bạch Như Tuyết dâng lên niềm vui nho nhỏ, trong đầu đã tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mặc khi nhìn thấy nàng.
Nàng nhảy chân sáo về hang động, Tiểu Thanh vẫn còn đang ngủ.
"Tiểu Thanh tỉnh dậy cũng sẽ cao lớn thôi."
Bạch Như Tuyết nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Thanh, rồi lại nhảy ra khỏi hang.
Thiếu nữ đến con đường nhỏ mà hắn thường lên núi, vẫn ngồi trên tảng đá bên đường đó.
Nàng chống cằm nhìn về phía xa, đợi hắn trở về.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày...
Bốn ngày...
Bạch Như Tuyết cứ chờ mãi, hết ném đá này đến ném đá khác.
Đá bên cạnh không biết đã vơi đi bao nhiêu.
Cỏ nhỏ xung quanh không biết đã nhổ đi bao nhiêu.
Chuột chạy qua không biết đã ăn mất bao nhiêu con, nhưng vẫn không thấy hắn quay lại.
"Liệu hắn có quên ta không?"
"Hắn sẽ còn quay lại sao?"
"Hắn sẽ trở lại!" Bạch Như Tuyết lắc đầu, siết chặt nắm tay nhỏ, tự nhủ, "Hắn đã nói, hắn nhất định sẽ quay lại tìm ta chơi..."
Lại mười ngày trôi qua...
Bạch Như Tuyết vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.
"Tiêu Mặc đáng ghét, nếu ngươi không đến tìm ta nữa, ta sẽ giận!"
Hôm nay, thiếu nữ nói như vậy.
Nhưng Tiêu Mặc vẫn chưa trở về.
Ngày thứ hai mươi chờ đợi Tiêu Mặc, lúc mặt trời lặn...
Bạch Như Tuyết đứng trên tảng đá, bàn tay nhỏ nhắn úp vào miệng, hét lớn về phía con đường nhỏ dưới chân núi: "Tiêu Mặc đáng ghét, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi mà không đến, ta sẽ giận thật đấy!"
Ngày thứ hai mươi mốt, mặt trời lặn, bóng đêm dần bao phủ bầu trời.
Thiếu nữ vẫn đứng trên tảng đá hô lớn: "Tiêu Mặc, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngày mai ngươi mà không xuất hiện, ta sẽ giận thật đấy."
Ngày thứ hai mươi hai...
"Tiêu Mặc, ta giận thật rồi, ngươi không dỗ dành được ta đâu!"
Giọng nói thiếu nữ vang vọng khắp núi rừng.
Ngày thứ hai mươi ba…
"Tiêu Mặc, ta không thèm quan tâm đến ngươi nữa!"
Ngày thứ hai mươi tư, hai mươi lăm...
Mỗi ngày, Bạch Như Tuyết đều ngồi đợi trên tảng đá đó.
Lúc chạng vạng tối rời đi, nàng đều lớn tiếng mắng Tiêu Mặc, tiếng la vang vọng khắp núi rừng.
"Tiêu Mặc, ngươi ở đâu..."
Tối ngày hai mươi sáu, màn đêm buông xuống, thiếu nữ ngồi trên tảng đá, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa hai đùi.
"Sao ngươi vẫn chưa trở lại..."
Nước mắt thiếu nữ lóng lánh thấm ướt y phục.
Trên bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh như thể Đấng Sáng Tạo rắc những hạt cát mịn phát sáng lên khắp vòm trời.
Ánh trăng thanh khiết như nước chảy từ trên cao xuống, bao phủ thiếu nữ trong một vòng hào quang mờ ảo.
Thiếu nữ không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nàng cũng không biết mình đã mắng thầm Tiêu Mặc đáng ghét bao nhiêu lần.
Nhưng nàng vẫn cứ đợi ở đó, không đi đâu cả.
Hắn đã nói sẽ quay lại...
"Chít chít..."
Sáng sớm ngày hai mươi bảy, trời lại đổ tuyết.
Tiếng chim hót líu lo trong rừng.
Một con thằn lằn bò đến chân thiếu nữ, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó, vút một cái liền bỏ chạy.
Trên con đường nhỏ, một bóng người nam tử xuất hiện.
Tiêu Mặc chậm rãi bước đi.
Lần này thi xong, hắn đáng lẽ phải về từ sớm, nhưng vị Huyện lệnh mới nhậm chức cứ khăng khăng muốn thiết đãi các tân Tú Tài, còn tổ chức đủ loại yến tiệc.
Tiêu Mặc nào dám không nể mặt.
Kết quả là sau khi thi xong và xem bảng điểm, Tiêu Mặc đã ở lại Thanh Sơn huyện tròn sáu ngày.
"Không biết nàng có chờ sốt ruột không."
Nghĩ đến tiểu bạch xà, Tiêu Mặc không khỏi bước nhanh hơn.
Đến giữa sườn núi, Tiêu Mặc ngẩng đầ nhìn thấy một thiếu nữ ôm gối ngồi trên tảng đá, khuôn mặt nhỏ vùi sâu vào giữa hai đùi.
Thiếu nữ dường như đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Mặc không chắc đó có phải Như Tuyết hay không.
Bởi vì nhìn dáng vẻ, thiếu nữ này là một nữ tử trưởng thành, chứ không phải một tiểu nữ hài.
Tiêu Mặc tiến lại gần, nhẹ giọng gọi: "Cô nương?"
Nghe thấy tiếng gọi, vai thiếu nữ khẽ run lên, hình như đã tỉnh.
Nàng hơi hé mắt, Tiêu Mặc không khỏi ngẩn người.
Thiếu nữ trông chừng mười sáu tuổi, đôi mắt nàng như gió xuân lướt qua cành lá, khẽ lay động, đuôi mắt hơi cong lên tự nhiên, tựa như cánh hoa đào cong cong ở điểm đẹp nhất.
Đồng tử đen láy, long lanh như nước.
Lông mi dài và dày như cánh bướm, khi run rẩy tạo thành một vùng bóng mờ dịu dàng trước mắt, càng làm nổi bật đôi mắt sáng long lanh, mang theo nét trong sáng và hồn nhiên đặc trưng của thiếu nữ.
Ánh mắt lưu chuyển, vô tình toát lên ba phần quyến rũ tự nhiên, nhưng lại bị nét trong sáng kia kìm hãm, chỉ còn lại sự linh động và dịu dàng làm người ta say đắm.
Nàng mơ màng nhìn nam tử trước mặt.
Khi nhìn rõ dung mạo nam tử, mắt nàng càng sáng rực lên.
Chỉ là trên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, vẫn còn vương vệt nước mắt, khóe mắt ửng đỏ vì khóc.
"Như Tuyết?" Tiêu Mặc hỏi.
Cổ họng Bạch Như Tuyết nghẹn ngào, nàng muốn trả lời.
Nhưng cuối cùng, thiếu nữ lại hờn dỗi quay mặt đi, bĩu môi nói:
"Ta không phải Bạch Như Tuyết."
"Tiêu Mặc đáng ghét, ta không thèm nhận ra ngươi.”