Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ..."
Tiếng nói the thé vang lên bên tai Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc chậm chậm mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một thái giám đang đứng hầu.
Nhìn căn phòng rộng lớn này, trong khoảnh khắc, ký ức ùa về trong não hải Tiêu Mặc.
Kiếp trước, Tiêu Mặc là một đứa trẻ mồ côi, vừa làm thêm vừa học lên đại học, sau khi tốt nghiệp thì đi làm.
Khi cuộc sống bắt đầu khá hơn, Tiêu Mặc đang đi trên quốc lộ thì bị một chiếc xe tải lớn tông phải.
Tiêu Mặc xuyên qua đến thân xác một vị đế vương cũng tên là Tiêu Mặc.
Nhưng tình cảnh của vị tiền thân này lại chẳng mấy tốt đẹp.
Vì tiên đế không có con nối dõi, nên Tiêu Mặc được nhận làm con thừa tự.
Sau khi tiên đế băng hà đã ủy thác Tiêu Mặc cho bốn vị đại thần, nhưng Nghiêm Sơn Ngao lại từng bước nắm lấy đại quyền, kết bè kết cánh, thậm chí còn tự tiện giết chết Tô Túc, một vị đại thần phụ chính khác.
Thêm vào đó, hoàng thái hậu hiện tại lại là tỷ tỷ của Nghiêm Sơn Ngao.
Hai người này một trong một ngoài, khống chế triều đình.
Hiện giờ bản thân hắn, vị hoàng đế này chẳng qua chỉ là một kẻ bù nhìn mà thôi.
"Bệ hạ... Đến giờ uống thuốc rồi." Ngụy Tầm bưng chén thuốc, hầu hạ bên cạnh Tiêu Mặc.
Ngụy Tầm là thái giám thân cận của Tiêu Mặc, từng hầu hạ tiên đế.
Mặc dù ngoài mặt Ngụy Tầm tỏ ra nghe lời Nghiêm Sơn Ngao răm rắp, nhưng trên thực tế, trong lòng Tiêu Mặc hiểu rõ, hắn vẫn trung thành với mình.
Tiêu Mặc uống xong chén thuốc đắng, một thị nữ bước tới, bẩm báo: "Bệ hạ, thừa tướng nghe nói bệ hạ nhiễm phong hàn, đặc biệt đến thăm người."
"Mau mời thừa tướng vào." Tiêu Mặc vội vàng nói, định xuống giường nghênh đón.
Tuy Tiêu Mặc cực kỳ bất mãn với Nghiêm Sơn Ngao, nhưng vẫn phải giữ lễ nghi.
Hơn nữa việc hắn giả vờ vô hại còn có thể khiến đối phương mất cảnh giác, rồi sẽ tìm cơ hội xử lý Nghiêm Sơn Ngao.
Chốc lát sau, một trung niên nhân đeo trường kiếm sải bước đi vào, khom người hành lễ, lớn tiếng nói: "Thần bái kiến bệ hạ."
Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Sơn Ngao, đôi mắt Tiêu Mặc nheo lại.
Bội kiếm vào cung, có thể thấy được hắn không coi vị hoàng đế này ra gì.
"Tướng phụ không cần đa lễ," Tiêu Mặc vội vàng bước tới, đỡ Nghiêm Sơn Ngao dậy, "Tướng phụ sao lại đến đây?"
"Thần nghe nói bệ hạ nhiễm phong hàn, đến thăm long thể."
Nói rồi, Nghiêm Sơn Ngao nhìn mấy cung nữ trong phòng.
"Người đâu, kéo mấy cung nữ này xuống chém, ngay cả bệ hạ cũng không hầu hạ được, giữ chúng lại làm gì?"
"Tướng quốc tha mạng!" Mấy cung nữ hoảng sợ vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Mấy thái giám bước tới, định lôi các cung nữ ra ngoài.
Tiêu Mặc sao lại không biết, Nghiêm Sơn Ngao cố tình giết những cung nữ này cho hắn xem.
Nguyên nhân là do cách đây không lâu, Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, Vương Xán đã lén vào cung tìm tiền thân, bàn bạc việc trừ gian tặc.
Kết quả bị Nghiêm Sơn Ngao phát hiện.
Nhưng Vương Xán là người đứng thứ hai của Đô Sát Viện, ngôn quan Đại Chu, ngay cả hoàng đế cũng không thể tùy tiện giết.
Vì vậy Nghiêm Sơn Ngao đã tìm một tội danh, biếm quan đuổi Vương Xán rời kinh.
Nghiêm Sơn Ngao thông qua việc giết những thị nữ này, muốn truyền đạt một thông điệp: Bệ hạ, đừng nên có ý nghĩ gì khác, mọi việc bên cạnh người đều do ta quyết định.
"Tướng phụ, tiên đế luôn dạy trẫm phải có lòng nhân từ, mấy cung nữ này tội không đáng chết, để các nàng xuất cung là được rồi." Tiêu Mặc chậm rãi nói.
Nghiêm Sơn Ngao nhìn Tiêu Mặc một lúc, rồi mới lên tiếng: "Đã bệ hạ nói vậy thì mỗi người đánh mười đại bản, rồi để các nàng xuất cung."
Nghiêm Sơn Ngao phẩy tay áo, ra hiệu cho thái giám lôi các cung nữ ra ngoài.
"Bệ hạ nên bảo trọng long thể, thần sẽ đích thân tuyển chọn vài cung nữ khác để hầu hạ người."
"Làm phiền tướng phụ hao tâm tổn trí." Tiêu Mặc nở một nụ cười chất phác, hiền lành.
"Vậy bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, thần xin cáo lui."
"Tướng phụ đi thong thả, Ngụy công công, tiễn tướng phụ."
"Vâng, bệ hạ.”
Đưa Nghiêm Sơn Ngao đi rồi, Tiêu Mặc nằm lại trên giường, bất giác nhớ tới một câu, trẫm cả đời này như giẫm trên băng mỏng, liệu có thể đi đến bờ bên kia?
Và ngay lúc Tiêu Mặc cảm khái, trong đầu hắn hiện ra một quyển sách.
Trên bìa sách viết ba chữ, Bách Thế Thư.
Theo ý niệm của Tiêu Mặc, quyển trục tự động mở ra, từng dòng chữ hiện lên.
[Bách Thế Thư, sử dụng sách này, kí chủ có thể sáng tạo nhân vật, thể nghiệm những cuộc đời khác nhau. Mỗi một kiếp sống, kí chủ sẽ nhận được những nhiệm vụ khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng nhất định. Có sử dụng hay không?]
Tiêu Mặc dứt khoát lựa chọn, [Sử dụng!]
[Mời viết xuống tên nhân vật muốn sáng tạo]
Tiêu Mặc suy nghĩ, dù sao cũng là thể nghiệm nhân sinh, nên cứ trực tiếp dùng tên thật của mình, như vậy càng dễ nhập tâm hơn.
[Phân thân Tiêu Mặc đã được tạo.]
Bách Thế Thư như một hắc động, tỏa ra lực hút mạnh mẽ.
Ý thức của Tiêu Mặc lập tức bị hút vào trong đó.
Chốc lát sau, khi ý thức hồi phục, Tiêu Mặc phát hiện mình đang đứng trước một căn nhà gỗ trên núi.
Bách Thế Thư lại hiện lên trong đầu Tiêu Mặc
[Kí chủ đã tạo phân thân mới, tên là Tiêu Mặc. Tốc độ thời gian trong Bách Thế Thư gấp trăm lần so với bên ngoài. Khi ý thức kí chủ rời khỏi Bách Thế Thư, thời gian trong Bách Thế Thư sẽ tạm dừng.]
[Bối cảnh nhân vật: Ngươi là con trai của Tĩnh Vương Tiêu Cảnh của Lương quốc, thiên phú tầm thường, nhưng phụ thân ngươi lại không cam lòng với điều đó.
Năm ngươi tám tuổi, phụ thân ngươi đánh ngất ngươi, cấy ghép kiếm cốt bẩm sinh của một bé gái vào cơ thể ngươi, lừa ngươi rằng ngươi đã thức tỉnh kiếm cốt hậu thiên.
Từ đó, ngươi bỗng chốc trở thành thiên tài kiếm đạo, mới mười tám tuổi đã là một kiếm tu Nguyên Anh cảnh.
Nhưng ngươi lại là người chính trực, khi biết được kiếm cốt của mình đến từ một bé gái, hơn nữa bé gái đó vì bị cưỡng ép lấy đi kiếm cốt mà trở thành phế nhân, ngươi đã chịu một cú sốc lớn.
Ngươi cãi nhau một trận lớn với gia tộc, bỏ nhà ra đi, gia nhập Long Tuyền Kiếm Tông, trở thành một trưởng lão nhàn tản, đồng thời không ngừng tìm kiếm tung tích của bé gái kia, muốn dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho nàng.]
[Nhiệm vụ được phát: Ngươi phải tìm bé gái tên Khương Thanh Y, nàng sắp xuất hiện ở Huyền Vũ Đại Nhai, Hắc Phong thành (vị trí của Khương Thanh Y sẽ được định vị cho kí chủ cho đến khi kí chủ tìm thấy nàng). Mời kí chủ đưa nàng lên núi, dạy nàng kiếm pháp.
Thời gian nhiệm vụ là năm mươi năm.
Khi nhiệm vụ kết thúc, cảnh giới của Khương Thanh Y càng cao, phần thưởng kí chủ nhận được càng phong phú.]
"Năm mươi năm sao... Cũng may thời gian trong Bách Thế Thư gấp trăm lần so với bên ngoài, nếu không đến chết ta cũng không hoàn thành được nhiệm vụ này."
Tiêu Mặc thu hồi sự chú ý từ Bách Thế Thư, tìm một vũng nước soi mình.
Phân thân này giống hệt như hắn kiếp trước.
Như vậy rất tốt, càng dễ nhập tâm hơn.
Cầm lấy trường kiếm trên bàn, Tiêu Mặc trực tiếp xuống núi.
...
"Bán bánh bao đây."
"Bánh bao mới ra lò đây!"
Tại Huyền Vũ Đại Nhai, Hắc Phong thành, ông chủ cửa hàng bánh bao ra sức rao hàng.
Một tiểu khất cái mặc áo gai rách rưới, gầy gò mặt mũi lấm lem nhìn không ra nam nữ, tóc ngắn ngủn, đang lén lút tiến lại gần.
Lợi dụng lúc ông chủ không để ý, tiểu khất cái dùng miếng vải bẩn gói mấy cái bánh bao rồi bỏ chạy!
"Lại là ngươi ăn trộm bánh bao!"
Ông chủ phát hiện, cầm lấy cây cán bột đuổi theo.
"Đứng lại cho ta! Lần này ta không đánh gãy chân ngươi thì không được!”