Cyber Anh Hùng Truyện

Chương 23. Kết Thúc Bảo Hộ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Xe Tăng Chủ Chiến" Paulus, "Bạo Vũ Đao" Ronconi, "Khai Hoa Đạn" Anthony đều là võ giả vùng lân cận, dù không có duyên tham gia Paralympic, nhưng cũng từng thắng trận ở giải đấu khu vực, đều là hào kiệt một phương.

Ngoại trừ " Bạo Vũ Đao" Ronconi, hai võ giả còn lại đều giữ nguyên khuôn mặt. Hai người này biểu cảm cực kỳ ngạo mạn. Họ chờ đợi quan phúc lợi đến mức buồn chán. Anthony liền hỏi trấn trưởng: "Này, lão Schulz, võ giả của các ngươi thật sự có thể đánh bại Will Grand Doug mà không cần thuật toán võ đạo ư? Sao không thấy hắn ra đây?"

Trấn trưởng lắc đầu, khom người cực kỳ thấp: "Cái này... chuyện võ giả, chúng tôi làm sao biết được?"

"Có được một cơ thể nhân tạo tốt, chắc là đang tự tu chỉnh cho bản thân nhỉ?" "Bạo Vũ Đao" Ronconi vung cặp đao sau lưng, nói khẽ: "Tên này, vận may tốt thật."

"Võ sĩ bên cạnh Apennine dùng toàn linh kiện tân tiến." Paulus giọng cũng có ý gì đó: "Các ngươi nói xem, cơ thể nhân tạo đó, có thể dụ bao nhiêu bạo đồ?"

"Trời biết. Dù linh kiện không nhiều, nhưng đều là hàng cao cấp." Anthony cười gằn: "Ít nhất cũng có một hai tên lưu danh chứ?"

"Ta lại hy vọng chúng có danh tiếng một chút, ít nhiều cũng nâng cao giá trị của chúng ta."

Trong khi ba người đang nói chuyện, một chiếc tàu phi hành địa hiệu lao tới. Giống với con tàu quan thuế vụ Apennine từng ngồi, nhưng không có tùy tùng tư binh đi theo.

Ba võ giả lập tức im bặt. Dù quyền hạn của quan phúc lợi có nhỏ hơn quan thuế vụ, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của lãnh chúa. Nếu họ còn muốn kiếm sống trên mảnh đất này, bắt buộc phải giữ chút tôn kính với người của lãnh chúa.

Như mọi năm, quan phúc lợi phát cho trấn trưởng vài đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh. Những đứa trẻ này đã được phẫu thuật cải tạo hạn chế ở thực quản, chỉ cần nối một chai dung dịch dinh dưỡng là được, cực kỳ dễ nuôi.

Trấn trưởng nhanh chóng kiểm tra số lượng trẻ em, rồi để tất cả gia đình có nguyện vọng nhận nuôi tiến lại gần, mang đứa trẻ hợp mắt đi.

Đây chính là phúc lợi gen.

Ngoài ra, quan phúc lợi còn tuyên bố phúc lợi từ nền văn minh. Theo quy định, hắn sẽ tuyên bố nơi này được nền văn minh bảo hộ, lãnh chúa có trách nhiệm tấn công bất kỳ cá nhân hoặc thực thể nào tấn công khu dân cư này.

Đó là toàn bộ nhiệm vụ của quan phúc lợi.

Nhưng năm nay, quy trình có chút khác biệt, đúng như dự đoán.

Sau khi phát xong trẻ sơ sinh, quan phúc lợi lập tức quay người rời đi.

Lão trấn trưởng đành phải đi vòng ra trước mặt quan phúc lợi, quỳ xuống: "Lão gia... cái này, ngài hình như thiếu gì đó?"

Quan phúc lợi liếc nhìn trấn trưởng, rồi chỉ vào ba võ giả ngoại lai phía sau: "Không phải ngươi rất rõ sao? Đã sớm chuẩn bị rồi đấy thôi?"

"Ôi, lão gia! Đây không phải chuyện đùa." Trấn trưởng nói: "Tuy cái trấn nhỏ chúng tôi thật sự đã đánh bại võ sĩ dưới trướng Apennine đại nhân..."

"Quá trình cụ thể không liên quan đến ta, các ngươi không nộp đủ thuế gen, ta không tuyên bố vĩnh viễn thu hồi sự bảo hộ của trấn các ngươi đã là ân điển từ lãnh chúa rồi." Quan phúc lợi phất tay: "Mười chín ngày sau, ta sẽ đến tuyên bố thành lập bảo hộ. Trước lúc đó, là chuyện của các ngươi."

Tất cả con người đều có nghĩa vụ duy trì tính đa dạng trong nguồn gen nhân loại. Từ chối nghĩa vụ này, sẽ tự động mất đi sự bảo hộ của nền văn minh. Mà không thể thực hiện nghĩa vụ này, về nguyên tắc sẽ không còn được bảo hộ.

Đây là nguyên tắc đầu tiên của Nguyên tắc Dyson.

Nếu lãnh chúa cho rằng chất lượng nhân khẩu ở một khu dân cư đã thoái hóa đến một mức độ nhất định, hắn hoàn toàn có thể không bảo hộ khu dân cư đó.

Một số lãnh chúa, cũng sẽ tuyên bố thu hồi sự bảo hộ trong thời gian ngắn đối với những khu dân cư có chất lượng nhân khẩu không cao, nhằm mài giũa những tiểu trấn này. Trong trường hợp dân cư đó có thể tồn tại trong tình trạng không được bảo hộ, vậy là chứng minh được giá trị của mình. Còn nếu khu dân cư đó bị tiêu diệt, thì lãnh chúa cũng bớt đi một gánh nặng.

Trách nhiệm duy nhất của quan phúc lợi là tuyên bố. Sự tình đã không còn đường xoay chuyển.

Trong mười chín ngày tới, trấn trạm thu hồi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bác sĩ Schulz lo lắng tiến lại gần trấn trưởng: "Chú, cái này..."

"Thôi, việc đã đến nước này..." Trấn trưởng lắc đầu: "Ít nhất chúng ta còn có ba vị võ giả, mà một hai ngày nữa, chắc là ‘Sơn’ cũng đã chế tạo xong cơ thể. Khi đó..."

"Ta khuyên lão đừng kỳ vọng nhiều vào cái tên 'Sơn' đó." "Khai Hoa Đạn" Anthony cười lạnh: "Một võ giả bị tước đoạt thuật toán võ đạo... ha ha, các ngươi không biết sự tàn khốc của thế giới võ giả đâu. Có thể lâm vào cảnh này, thành tựu của hắn khi làm võ giả chắc cũng chẳng ra gì. Chỉ giỏi chiếm lợi thế lúc địch nhân khinh địch, may mắn lật ngược tình thế mà thôi."

"Ngươi đừng nói vậy, trong tình huống đó, lật ngược tình thế cũng là bản lĩnh đấy." "Bạo Vũ Đao" Ronconi lắc đầu: "Ít nhất, chúng ta làm gì có cơ hội sở hữu linh kiện cao cấp như vậy."

"Cũng phải." Anthony gật đầu.

Bác sĩ Schulz có ý tranh luận vài câu. Trong nhận thức của anh ta, Hướng Sơn có lẽ là một hiệp khách. Nhưng cuối cùng anh không nói ra câu này.

Hiệp khách không phải thân phận tốt đẹp gì. Nhiều võ thuật gia vẫn luôn khinh thường không chịu qua lại với hiệp khách.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, gió đột nhiên thổi mạnh. Vô số cát bụi cuốn lên, tầm nhìn chỉ còn mười mấy mét.

Trấn trưởng tuyệt vọng nhìn chiếc tàu phi hành địa hiệu cất cánh.

Ông từng nghe qua về quy trình này, nhưng bản thân vẫn là lần đầu tận mắt chứng kiến.

"Nhân danh Nguyên tắc Dyson, cơ quan quản lý kho gen nhân loại tuyên bố, chu kì 'sự bảo hộ của nền văn minh' trước của trấn trạm thu hồi chính thức kết thúc. Do trong chu kỳ này, trấn trạm thu hồi không hoàn thành nghĩa vụ, nên tạm thời không tuyên bố bảo hộ mới. Trước khi ta đến lần sau, mọi người dân nên tiếp tục nỗ lực."

Gần như cùng lúc, trong bụi cát, vang lên một giọng nói.

"Tức là, cái trấn nhỏ này hiện không còn được bảo hộ rồi nhỉ!"

Sâu trong lớp bụi cát, đột nhiên có tiếng bước chân.

Keng, keng, keng, keng, keng, keng, keng, keng...

Âm thanh kim loại cực kỳ nặng nề. "Xe Tăng Chủ Chiến" Paulus hơi biến sắc. Cảm biến cân bằng của hắn không phải loại tân tiến nhất, không thể nói là nhạy. Nhưng hiện tại, hắn thật sự cảm thấy bản thân đang rung chuyển.

— Đây thật sự là cơ thể nhân tạo võ giả? Không phải loại công nghiệp sao?

"Bạo đồ, ngươi dám xuất hiện trước mặt ta, không sợ chết sao?" Giọng quan phúc lợi, thông qua loa phóng thanh, vang lên giữa không trung.

"Ai mà biết?" Kẻ bí ẩn kia đáp: "Dĩ nhiên, ta chỉ là con sâu cái kiến hèn mọn nhất. Nhưng đối với người bảo hộ cấp bậc như lão gia ngài, lục lâm cấp bậc như ta cũng không dễ giải quyết đâu. Ngài không nhất thiết phải vì một đống phế liệu không được bảo hộ mà đấu với ta, phải không? Dĩ nhiên, nếu ngài là người ghét ác như thù, vậy thì đành chịu, chúng ta tỏ rõ ý đồ chém giết thống khoái là được.”

Quan phúc lợi hừ một tiếng, cát bụi lại cuộn lên. Những người bảo hộ kia, trực tiếp rời đi.

"Vận may không tệ." Kẻ kia cười vang: "Vậy thì..."

Keng, keng, keng...

Âm thanh kinh khủng tiến lại gần đám đông.

"Xe Tăng Chủ Chiến" Paulus nuốt nước bọt. Người bảo vệ cấp bậc như quan phúc lợi, là cường giả cải tạo toàn thân, cơ thể ngoại trừ não đều đã hoàn toàn cơ khí hóa. Nhân vật như vậy còn thấy khó xử lý bạo đồ lục lâm...

Tuyệt đối không thể khinh suất!

"Người đến mau dừng lại!" "Khai Hoa Đạn" Anthony hạ khẩu súng máy trên vai, chĩa vào bóng đen ẩn trong bụi cát.

Hắn không tùy tiện khai hỏa. Sức phá hủy của thương pháo đạo lớn hơn các ngoại môn võ học khác, nhưng lại bị hạn chế bởi số lượng đạn. Đặc biệt là võ giả cần lên võ đài tỷ thí như hắn. Anthony moi sạch khoang bụng, cắt bỏ phần lớn phổi, cũng chỉ lắp được ba ngàn viên đạn. Tính cả hộp đạn sau lưng, tổng cộng hắn có thể mang theo mười hai ngàn viên đạn.

Tất nhiên, hắn vẫn còn đạn dược, nhưng những viên đạn đó đều đang ở trên chiếc xe vũ trang lúc đến – hắn không ngờ địch nhân lại tới nhanh như vậy.

Trước khi hắn trở về xe vũ trang, mười ba ngàn viên đạn này, là toàn bộ chỗ dựa của Anthony. (Chắc tác viết nhầm 12k viên thành 13k)

Kẻ đến có cơ thể trông giống cơ thể nhân tạo công nghiệp khổng lồ, hai tay lại ở tư thế giống như đang "đầu hàng", nên Anthony không lập tức khai hỏa.

Cũng vì thế, thất bại của hắn đã được định trước.

Cơn cuồng phong trào lên, tiếp theo là tiếng ồn kinh khủng tạo ra một chuỗi dòng điện hỗn loạn trong bộ phận thu âm của mọi người.

Tất cả mọi người gần như đồng thời mất dấu bóng đen trong bụi cát.

Trong cơn gió cuồn cuộn, "Khai Hoa Đạn" Anthony đã nhận ra thất bại của mình. Hắn cũng mất dấu bóng đen khổng lồ. Vào khoảnh khắc bộ xử lý đồ họa thị giác báo lỗi, hắn đã khai hỏa. Hàng trăm viên đạn lao ra trong chớp mắt.

Rồi, một cây côn thép xé toang cát bụi.

Không một viên đạn nào trúng đích.

Cây côn cắm sâu vào mặt Anthony. Chất lỏng màu xám bắn ra.

Sóng xung kích trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó xé tan cát bụi. Lúc này, những người có mắt cơ khí mới nhìn rõ được chân tướng kẻ đến.

Đó là một cự nhân cao gần ba mét. Cơ thể của hắn hoàn toàn được bao bọc bởi giáp trụ, giáp vai cao ngất, hợp nhất với giáp mặt, bảo vệ khuôn mặt chưa qua cải tạo. Ngoại trừ cấu trúc tứ chi, bộ giáp này không có chỗ lồi lõm nào, tất cả khu vực đều thể hiện một đường cong mỹ miều.

Tựa như hiệp sĩ cổ đại mặc trọng giáp.

Tay giáp rất dài, gần như vượt qua phần đầu gối. Mà một đôi tay đồ sộ vượt quá cơ thể công nghiệp như vậy, lại đang đặt lên một cây côn thép bán kính 10cm. Đó là vũ khí của gã cự nhân. Hắn vác cây côn lên vai, rồi đặt hai tay lên đó.

Ngay cả khi đánh bại Anthony, hắn cũng không bỏ cây côn xuống. Gã cự nhân đơn giản là nghiêng người sang phải, để đầu phải cây côn chúc xuống, xuyên qua mặt Anthony.

Hoàn toàn là thái độ đùa giỡn.

"Chiếm một thành trước." Gã cự nhân cười nói: "Các bạn nhỏ, không được bất cẩn nữa đâu nhé! Bằng không chú Leif sẽ buồn chán lắm đó."