Cứu Mạng! Sư Huynh Đệ Hắc Liên Hoa Đều Là Trà Xanh

Chương 8. Công lược đệ đệ - Ngày thứ hai - Phần 2

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mộc Mộ mừng rỡ: “Ta đoán đúng rồi?!”

Thiếu niên nụ cười không hề thay đổi, đôi mắt trong veo nhìn nàng, khẽ mở môi hỏi ngược lại: “Vậy, ngươi muốn ta là hắn sao?”

Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhẹ nhàng, mang theo chút khàn khàn.

Tim Mộc Mộ bỗng lỡ một nhịp, nhìn vào đôi mắt mỉm cười của thiếu niên.

Tại sao lại hỏi như vậy?

Tâm trạng Mộc Mộ chùng xuống, nuốt nước miếng, nàng cẩn thận lên tiếng: “Chẳng lẽ… đoán sai rồi?”

Thiếu niên nhìn nàng, ánh mắt long lanh, chỉ mỉm cười, nhưng không lên tiếng.

Mộc Mộ cắn môi, cảm giác thất vọng dâng lên, thiếu niên phản ứng như vậy, chắc chắn là đoán sai rồi.

Nàng vừa hối hận vì phán đoán liều lĩnh của mình, vừa vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, ta đoán sai…”

“Đừng căng thẳng.”

Chưa nói hết câu, giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên đã cắt ngang: “Là đoán đúng rồi.”

Mộc Mộ bị một phen lên voi xuống chó, đầu óc choáng váng: “Hả? Ta đoán đúng rồi?”

“Ừ.”

Thiếu niên cong đôi mắt dài, giọng nói vui vẻ: “Ít người đoán đúng lắm, ngươi rất thông minh, là nhìn ra ngay.”

Đoán đúng rồi!

Mộc Mộ nghe vậy, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống, nở nụ cười vui vẻ.

Cuộc đối thoại qua lại này thật khiến nàng như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.

Tuy chỉ là đoán thân phận, nàng cũng toát mồ hôi hột.

Thiếu niên lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Ấn tượng ban đầu không bị hỏng, Mộc Mộ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đáp: “Mộc Mộ, hoàng hôn chi mộ.”

“Cảm ơn ngươi hôm nay đã giải cứu ta, Mộc Mộ.”

Thiếu niên mỉm cười nhẹ, nụ cười đẹp đến lóa mắt, giọng nói ôn hòa: “Trên đường về nhà cẩn thận nhé.”

Tốt lắm! Tên đã được ghi nhớ, bọn họ coi như quen biết rồi, lần này không lỗ!

Mộc Mộ hơi phấn khích nói: "Sư huynh Thiên Quang cũng vậy."

Thiếu niên cong cong hàng mi, nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Ánh trăng xuyên qua mây mù, chiếu lên người hắn, phủ lên một lớp ánh sáng nhạt.

Khóe môi thiếu niên vẫn giữ nụ cười dịu dàng, trông ôn nhu như nước, nhưng không thể che giấu được sự thờ ơ trong mắt hắn.

Cho dù vừa trò chuyện vui vẻ với Mộc Mộ, cũng không hề khiến lòng hắn gợn sóng.

Cái tên Mộc Mộ, cũng như cơn gió thoảng qua lúc này, thổi qua, chẳng còn chút dấu vết.