Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Có việc gì?” Lúc nói chuyện, Dylan lại bước xuống thêm hai bước, trực tiếp kéo dài khoảng cách với đối phương.
Thanh niên kia nhìn thấy động tác của ông ta nhưng cũng chỉ nhắc nhở đầy thiện ý: “Không biết ngươi có biết không, đoạn thời gian gần đây tầng thứ năm đã xảy ra dị biến, mọi người đều chưa hiểu rõ tình hình, tốt nhất là không nên mạo hiểm.”
“Dị biến? Cây ký sinh bạo phát à?”
“Không phải, là Púp Púp. Một đám Púp Púp biến dị đã chiếm lĩnh hơn nửa tầng, tập tính thế nào không rõ, nhưng nghe nói đã có người chết bên trong. Chúng ta cũng muốn vòng qua Púp Púp đi tới hang động bên kia, nhưng lại phát hiện các thông đạo đều có Púp Púp.”
Thanh niên kia dường như chỉ xuất phát từ thiện ý mới mở miệng nhắc nhở, Dylan khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Sau đó lại tiếp tục đi xuống dưới, ông ta đến nơi này chính là để tìm Púp Púp.
“Hừ, quái nhân che che giấu giấu, mất công Vala ngươi có lòng nhắc nhở, người ta vốn đâu có tin.” Dylan còn chưa đi xa, nữ cung thủ trong đội ngũ của thanh niên kia đã bất mãn mỉa mai thành tiếng.
“Được rồi được rồi, chuyện này rất bình thường, chúng ta cũng đi thôi, còn phải xem tình trạng thông đạo khác nữa.” Giọng nói của thanh niên phía sau dần xa.
Dylan vẫn rất có thiện cảm với người nhiệt tình như thanh niên ấy— nhưng có lẽ thiện cảm của ông ta cũng không có tác dụng gì. Còn về lời châm chọc của nữ cung thủ, ông ta vốn đã vượt quá độ tuổi thích để tâm tới mấy chuyện này từ lâu rồi.
Giữa tầng bốn và tầng năm có ba thông đạo liên kết với nhau, lối này tới gần hồ Sương Độc.
Dylan đã uống sẵn dược tề kháng độc, nhưng khi ra khỏi thông đạo ông ta lại trợn tròn mắt nhìn về phía trước.
Hồ vẫn còn đây nhưng độc đâu rồi?
Trước kia có một mảnh sương mù màu xanh lượn lờ khắp mặt hồ, nó không chỉ mang theo kịch độc mà còn che kín tầm nhìn. Vậy mà hiện giờ liếc mắt một cái lại có thể nhìn được khoảng cách rất xa.
Dylan nhìn thấy phía xa xa bên hồ có mấy con Púp Púp đang chạy loạn, đúng như lời thanh niên kia nói, chúng trực tiếp chắn ngang đường đi vào hang động.
Nói ra thì sở dĩ trên mặt hồ này có sương độc là bởi nơi này có ếch mắt xanh, chúng phun ra sương độc màu xanh tích lũy tháng ngày, cứ thế bao phủ toàn bộ phạm vi hồ.
Lúc này, Dylan mới chú ý tới, không ngờ tầm nhìn của mình lại tốt như vậy, đồng thời cũng không hề trông thấy bất cứ một con ếch mắt xanh nào, xung quanh chỉ có rải rác mấy bóng Slime phun axit và thủy linh.
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Dylan lại có chút thấp thỏm. Cũng may đám Púp Púp vẫn giống như trước, chúng không hề để ý đến ông ta đi ngang qua, khiến Dylan thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Một đường xuyên qua hồ Sương Độc đã không còn sương độc, Dylan đi về phía rìa đầm lầy.
Ông ta định vòng qua đám cây ký sinh kia, ẩn mình đi vào phòng rương báu xem thử tình hình chỗ đó thế nào rồi. Nhưng sau khi tiến vào khu vực đầm lầy, ông ta lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng tương tự.
Ma vật bản địa đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là đám Púp Púp không ngừng lắc lư...
Chàng thanh niên kia nói với ông ta Púp Púp đã chiếm lĩnh hơn nửa tầng, ông ta còn tưởng rằng đám Púp Púp đã dung nhập vào hệ sinh thái tầng năm, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy mới biết, hình như chúng đã giết sạch đám ma vật vốn sống ở đây rồi?
Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước đám Púp Púp kia có thể dễ dàng giết chết cây ký sinh, hình như cũng không phải là không có khả năng này.
Cuối cùng khi Dylan đi tới phía trước vách đá kia, chuyện ngoài dự đoán lại xuất hiện lần nữa — Không thấy phòng rương báu đâu!
Không phải nó trực tiếp đóng lại mà là không thấy đâu hết, ngay cả cánh cửa đá kia cũng vậy.
Dylan tin chắc mình không nhầm vị trí.
Đang lúc ông ta không biết phải làm sao, đột nhiên một thanh âm xông ra từ trong đầu: “Làm gì thế? Muốn mò rương báu hả?”
...
Gần đây Lâm Quân rất buồn rầu.
Hắn buồn rầu không phải vì chuyện xây dựng vườn nấm, tất cả mọi thứ ở tầng năm đều đang phát triển theo đúng quy hoạch.
Đám Sài Lang Nhân rừng rậm hiện đã biến thành Sài Lang Nhân Nấm, chúng biến thành con rối hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lâm Quân như đám Púp Púp rồi.
Thật ra Lâm Quân lại hoàn toàn không hài lòng với đám con rối này. Chiến lực không quá cao nhưng năng lượng tiêu hao lại rất nhiều, còn phải tìm thịt để ăn.
Chi phí nuôi dưỡng chúng nó cao hơn nhiều so với đám Púp Púp.
Nguyên nhân khiến hắn để chúng tồn tại đến tận giờ phút này, chỉ đơn giản vì muốn nghiên cứu kỹ năng [Dung hợp ký sinh.] mà thôi.
Hiện tại đã nghiên cứu gần xong, Lâm Quân đang nghĩ nên tiêu hao sạch sẽ bọn chúng trong chiến đấu hay trực tiếp chôn làm phân bón luôn.
Điều khiến Lâm Quân rầu rĩ nhất chính là mối quan hệ giữa hắn với con người gần đây hơi bế tắc.
Đám người mạo hiểm vừa nhìn thấy Púp Púp đều sẽ chọn đi đường vòng hoặc là tấn công trước, Lâm Quân lại không có thói quen bị đánh mà hoàn toàn không đánh trả...
Thêm nữa, nguồn gốc của tất cả những chuyện này đều là do một đám người mạo hiểm ngu muội dẫn theo gái đi làm nhiệm vụ.