Dungeon Này Mọc Cây Nấm Rồi

Chương 35. Có Vẻ Mấy Cái Hạt Giống Này Rất Quý!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong rừng rậm tối đen, Dylan giơ cao cây đuốc trong tay, lo lắng la lên: “Bella! Bella, ngươi đang ở đâu? Trả lời cha đi!”

“Cha... Cha...”

Một giọng nói yếu ớt mỏng manh truyền đến, Dylan vội vàng men theo thanh âm gạt bụi cỏ ra, nhìn thấy con gái toàn thân đầy máu dựa vào dưới tàng cây.

“Bella! Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Bella đừng sợ, cha đến rồi, cha đến rồi đây.”

Dylan chảy nước mắt, ôm chặt lấy đứa con gái yếu ớt của mình.

“Cha cha ơi, ta... Ta...”

“Cha đây, cha ở đây, ngươi nói từ thôi.”

“Cha ơi.” Hai tay Bella ôm cổ Dylan, mở đôi mắt màu đỏ tươi ra: “Ta đói quá...”

Răng nhọn đâm vào cổ, máu tươi trên cổ Dylan phun ra, trong tầm mắt mơ hồ, ông ta nhìn thấy Bella vừa chảy nước mắt vừa nuốt xuống máu thịt của mình.

...

“Á á á!” Dylan bừng tỉnh, há miệng thở hổn hển.

Là mơ, may mà chỉ là mơ...

Ta đang... Ở đâu?

Dylan ngẩng đầu, nhìn thấy một con Púp Púp đang lộ vẻ ghét bỏ cách xa chỗ ông ta.

Ma vật... Púp Púp biến dị...

Ông ta nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, mấy cái cây ký sinh kia đâu rồi?

Sau đó, Dylan chú ý tới đám cây ký sinh đang nằm ngổn ngang trên mặt đất xung quanh, trên cây bắt đầu mọc nấm.

Nhìn sơ qua cũng đủ biết không chỉ có năm cây đuổi giết ông ta.

Những thứ này... đều là do đám Púp Púp này làm?

Dylan có vẻ như không thể tin được vào mắt mình, cho dù là Púp Púp biến dị đi nữa nhưng có thể giết chết nhiều cây ký sinh tới vậy à?

Nhưng ký ức mơ hồ trước lúc hôn mê và cảnh tượng trước mắt dường như lại đang nói với ông ta đây chính là sự thật.

Nơi này là căn phòng ẩn kia, ông ta nhìn thấy nắp đá của rương báu bị mở ra. Thì ra là một phòng rương báu.

Đám Púp Púp này có thể là ma vật trông coi rương báu. Nhưng đám Púp Púp xung quanh nhìn có vẻ không có địch ý với mình, kỳ quái là chính mình cũng không cảm thấy mất tự nhiên, dường như mọi chuyện vốn nên như thế... Thật kỳ quái...

Đúng rồi, vết thương của mình thì sao?

Dylan vội vàng sờ xuống bụng, vết thương không còn nữa, sau đó ông ta rũ mắt nhìn xuống, trong lòng lại nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.

Vết thương được sợi nấm đắp lên, thậm chí phía trên còn mọc ra một cây nấm nhỏ... Ông ta đã từng thấy cảnh tượng tương tự như vậy trên thân những người bị cây ký sinh bắt được rồi gieo hạt ký sinh.

Chẳng trách Púp Púp biến dị không công kích mình, chẳng trách mình cảm thấy thân thiết với đám Púp Púp như vậy, thì ra là mình đã bị ký sinh rồi.

Nhưng hiện tại ý thức của mình vẫn còn tỉnh táo, cũng không bị trói buộc như lúc bị cây ký sinh bắt được.

Dường như trước khi hoàn toàn bị khống chế, mình vẫn còn một ít thời gian.

Ông ta nhìn sang xác của mấy cái cây ký sinh kia, bên trên vẫn còn treo rất nhiều hạt giống, một suy nghĩ to gan chợt nảy lên trong lòng.

Dylan không quan tâm đến sống chết của chính mình hoặc việc mình có thể bị ký sinh khống chế hay không, ông ta chỉ muốn kiếm tiền cứu con gái, nếu như thời gian của mình không đủ thì phó thác cho Fatty đi cứu con gái giúp mình.

Điều ông ta cần làm bây giờ là mang theo hạt giống của cây ký sinh trở lại mặt đất.

Ông ta đi tới chỗ một gốc cây ký sinh, cẩn thận hái một hạt giống xuống rồi nhét vào trong ngực.

Sau khi nhìn quanh bốn phía, dường như đám Púp Púp cũng không để ý tới cử động của ông ta. Điều này khiến ông ta yên tâm hơn hẳn, sau đó nhanh chóng thu hết tất cả đám hạt giống trước mặt.

Đủ rồi, nhiều như vậy chắc chắn là đủ rồi.

Ông ta ôm hạt giống, đi tới chỗ cửa đá, lại liếc nhìn thử, đám Púp Púp vẫn như bình thường.

Thật sự là... kỳ quái.

...

Nhìn Dylan biến mất ngoài cửa đá, từ đầu đến cuối Lâm Quân đều không nói với ông ta một câu nào, dù lúc này ông ta đang kết nối với lưới nấm của hắn.

Cứu ông ta là nguyên tắc của hắn, nhưng điều đó lại không có nghĩa là hắn tin tưởng ông ta.

Dylan quả thật đã bị ký sinh, hơn nữa còn nằm trong trạng thái treo nửa cái mạng. Chỉ cần Lâm Quân muốn, sợi nấm trong cơ thể Dylan sẽ hoàn toàn phá hủy thần chí của ông ta, biến ông ta thành tồn tại giống như con rối.

Nhưng như thế lại không phù hợp với dự tính ban đầu khi hắn cứu ông ta.

Để ông ta đi đi, vừa cứu mạng vừa tặng hạt giống, Lâm Quân đã trả đủ ân tình mở cửa rồi, sau này còn xảy ra chuyện gì nữa thì cũng không liên quan đến hắn.

Mà nói ra thì người này mạo hiểm như vậy hóa ra là vì hạt giống, nhìn có vẻ như mấy cái hạt giống này là đồ tốt, mình có nên tích trữ một ít không? Chưa biết chừng về sau sẽ có tác dụng, dù sao trực tiếp phân giải cũng chỉ mất tí xíu ma lực.

Trong lúc Dylan hôn mê, hắn đã dẫn theo đám Púp Púp ra ngoài đi dạo một vòng, săn thêm một ít phân bón trở về, thuận tiện còn dùng bảng thông tin quan sát một vòng, thông qua cấp bậc cơ bản để xác định nơi này là tầng thứ năm.

Hiển nhiên là cái mê cung truyền tống trận kia đúng là không nói lý gì hết, trực tiếp ném hắn từ tầng tám lên tầng năm, vậy liệu có truyền tống trận có thể ném xuống tầng mười thậm chí là khu vực tầng sâu hay không?