Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này, Giang Hàn vẫn đang ở dãy núi Thiên Hồ, tuy không còn lẩn trốn trong thâm cốc, mà chuyển sang trú tại đệ ngũ phong.
Hắn sở hữu thần thông Xuyên Sơn thuật, nên ẩn thân trong núi chính là nơi an toàn nhất. Một ngày chém giết mười chín người, hắn biết chuyện này chắc chắn đã gây náo động.
Đừng nói đến các tộc khác, riêng Giang gia thôi cũng tuyệt đối không tha cho hắn. Tiếp theo, điều chờ đợi hắn sẽ là truy sát từ cường giả Huyền U cảnh.
Thân thể có chín đại bí tàng, mỗi khi khai mở thêm một bí tàng, chiến lực sẽ tăng lên gấp bội. Huyền U cảnh chính là tầng cảnh giới đã khai mở bí tàng thứ hai, khác biệt một trời một vực với Tử Phủ cảnh.
Hơn nữa, tu sĩ Huyền U cảnh gần như đều thức tỉnh thần thông, khác biệt chỉ ở độ mạnh yếu của thần thông mà thôi.
Dù là thần thông yếu kém cũng vẫn là thần thông, lại phối hợp với chiến lực Huyền U cảnh, đối với Giang Hàn một kẻ mới chỉ ở Tử Phủ cảnh quả thực là mối uy hiếp không nhỏ.
Vì vậy, hắn quyết định ở lại trong núi vài ngày nữa, chờ xem tình hình rồi tính tiếp. Ngoài ra, hắn còn cần nghĩ cách cứu Giang Ly. Nàng nhất định đang bị canh phòng nghiêm ngặt, muốn lặng lẽ đưa nàng rời đi, chẳng khác nào bắc thang lên trời.
Tại một hang động trên ngũ phong, Giang Hàn đào sâu xuống hơn mấy chục trượng, tạo thành một địa đạo. Miệng hang còn được bố trí trận pháp cảnh giới, hễ có ai xâm nhập, hắn lập tức cảm ứng được.
Hắn nhập định tu luyện. Sau khi giết mười chín người, hắn tiện tay thu được kha khá chiến lợi phẩm, cộng lại có hơn hai mươi bình đan dược. Những kẻ cùng cảnh giới khác không nghèo như hắn, cơ hồ ai cũng có mang theo vài lọ đan dược bên mình.
Luyện hóa liền hai bình, linh khí tràn ngập, Giang Hàn mới thả lỏng chìm vào giấc ngủ sâu.
Hừng đông, Giang Hàn rời khỏi hang. Mấy ngày nay hắn chưa ăn uống gì ra hồn, lúc này bụng đã đói cồn cào.
Trong núi mù mịt sương mù, tầm nhìn cực kỳ hạn chế. Giang Hàn đảo mắt xung quanh, ánh mắt thoáng ngưng trọng, tình cảnh như thế rất dễ bị mai phục.
Vừa cảnh giác dò xét khắp nơi, hắn vừa âm thầm đề phòng. Đám yêu thú quanh ngọn núi này hôm qua cơ bản đã bị quét sạch, đi một vòng, hắn chỉ hái được hai loại trái cây có thể ăn.
Soạt soạt soạt!
Ngay khi Giang Hàn đang gặm trái cây, tiếng bước chân bỗng vang lên quanh hắn. Giang Hàn lập tức rút chiến đao sau lưng, thân hình hạ thấp, chuẩn bị thi triển Xuyên Sơn thuật đào thoát.
“Yêu thú sao?”
Giữa làn sương trắng dày đặc, một thân ảnh khổng lồ dần hiện ra. Đó là một con bạch hổ khổng lồ, thân dài hơn một trượng. Giang Hàn liếc mắt nhìn, sắc mặt đại biến, ánh đao bừng lên màu kim sẫm, chuẩn bị độn thổ chạy trốn.
Yêu thú này thể hình khổng lồ, thú uy ngút trời, rõ ràng là Nhị giai yêu thú. Loại này có thể sánh ngang với tu sĩ Huyền U cảnh, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
“Khoan đã… không đúng!”
Giang Hàn đột nhiên lộ vẻ kinh nghi, ánh mắt co rút trên lưng con bạch hổ ấy lại có người?
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, khoác váy hồng phấn, tóc dài buông lơi như thác ngọc. Mà đôi mắt nàng trong trẻo như nước suối đầu nguồn, ngời lên linh khí không giống phàm nhân.
"Ê này!"
Thiếu nữ ngồi trên lưng bạch hổ phát hiện ra hắn, từ xa xa đã hớn hở gọi lớn:
“Tiểu ca ca, đừng chạy! Không cần sợ, Tiểu Bạch Bạch nhà ta không cắn người đâu!”
“...Tiểu ca ca? Tiểu Bạch Bạch?”
Trên trán Giang Hàn nổi đầy vạch đen. Thiếu nữ kia trông rõ ràng nhỏ tuổi hơn hắn, lại gọi hắn là “tiểu ca ca”? Còn con hổ này… đường đường nhị giai yêu thú, lại bị gọi là “Tiểu Bạch Bạch”??
Một Nhị giai yêu thú mà nàng có thể thuần phục làm tọa kỵ. Thân phận nàng… không tầm thường.
Thiếu nữ giọng nói thân thiện khiến Giang Hàn phần nào hạ thấp cảnh giác, nhưng tay vẫn nắm chặt chiến đao phát sáng, sẵn sàng đào thoát bất kỳ lúc nào.
Thiếu nữ mặc váy xếp ly màu hồng phấn, ngũ quan tinh xảo, tựa như búp bê sứ, chỉ tiếc là ngực phẳng như đồng bằng, còn không bằng Giang Hàn, dường như vẫn chưa đến tuổi dậy thì?
Nàng điều khiển bạch hổ chầm chậm tiến lại gần, dừng lại cách Giang Hàn chừng một trượng. Thú uy tỏa ra khiến Giang Hàn khó thở.
“Tiểu ca ca!”
Thiếu nữ dùng hai tay nắm một túm lông trắng trên đầu bạch hổ, cười tươi rói lộ hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, nhìn Giang Hàn hỏi:
“Chỗ này là đâu vậy? Huynh biết không?”
Giang Hàn chớp chớp mắt, thầm nghĩ thiếu nữ này chắc chắn không phải người trong vùng. Hắn đáp:
“Đây là Hắc Đầu Phong.”
“Hắc Đầu Phong à?”
Ngón tay thiếu nữ lấp lánh ánh sáng, một tấm bản đồ hiện ra trong tay nàng. Giang Hàn liếc nhìn, tròn mắt kinh ngạc.
Chiếc nhẫn đó... chẳng lẽ là truyền thuyết "Không Gian Giới"? Bên trong tự tạo không gian, có thể cất giữ vạn vật, là cao cấp huyền khí cực kỳ quý giá? Nghe nói, ngay cả tộc trưởng Giang thị cũng chỉ có vài chiếc mà thôi!
“Đây là Hắc Đầu Phong… gần trấn Đỗ gia rồi! Cuối cùng... bổn tiểu thư đã đi ra được rồi!”
Thiếu nữ liếc nhìn bản đồ vài lần, ánh sáng trên nhẫn lại lóe lên, bản đồ biến mất. Nàng vỗ vỗ lưng bạch hổ, con thú to lớn vòng qua Giang Hàn rồi phóng xuống núi.
“Cảm ơn nha, tiểu ca ca! Có duyên lại gặp!”
Giang Hàn bĩu môi, cảm thấy bị gọi là "tiểu ca ca" bởi một thiếu nữ như vậy thật khó tả. Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, hắn liền quay về sâu trong dãy núi.
Và lựa chọn ấy… hoàn toàn chính xác!
Chừng nửa canh giờ sau khi hắn rời đi, một đoàn người hùng hổ tiến lên núi.
Giang Tiếu Thiên thân chinh xuất trận, dẫn theo 30 người đội Tuần Lipeej, cùng 40 tộc nhân bình thường, nhưng mỗi người ít nhất đều có tu vi Tử Phủ cảnh ngũ trọng.
Giang Tiếu Thiên chia 70 người làm 7 tổ, mỗi tổ 10 người, tiến hành lục soát toàn diện.
Không thể phủ nhận, biện pháp của Giang Tiếu Thiên rất hiệu quả. Một tổ mười người, cho dù Giang Hàn có thể ám sát bốn năm kẻ, thì vẫn không thể giết hết mười người.
Giang Tiếu Thiên cực kỳ tự tin:
“Chỉ cần ta tìm ra hắn, một chiêu là đủ giết!”
“Lục soát! Tìm kỹ cho ta!”
“Tìm thấy Giang Hàn không được ra tay, lập tức phóng tín hiệu. Nhớ kỹ phải kiểm tra cả địa đạo, có lối vào là lập tức báo!”
“Hắn nghĩ độn thổ là yên thân sao? Hôm nay dù hắn có thể phi thiên độn địa, lão tử cũng phải chém chết hắn!”