Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cửu Châu đại lục, nhân thần yêu ma hỗn tạp, thực lực vi cương, thiên kiêu vô số quật khởi liên tục.
Thiên Hồ sơn mạch nằm ở góc nhỏ đại lục Cửu Châu, yêu thú hoành hành. Gần Thiên Hồ sơn mạch có mấy tiểu trấn do nhân tộc sinh sống, do các đại gia tộc cai quản
Trấn Giang gia, Giang thị nhất tộc, trên sân của tiểu viện
“Xin Tam trưởng lão khai ân! Tha cho tiểu muội của ta một lần!”
Một thiếu niên đang quỳ rạp trên đất, đầu dập liên hồi, nước mắt hòa lẫn máu, khẩn cầu lão giả trung niên trước mặt, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Giang Hàn, đệ tử Giang thị nhất tộc.
Chiều nay, vừa mới trở về sau khi săn yêu thú, chợt nghe tin Tam trưởng lão trong tộc đã mang muội muội hắn, Giang Ly đi, nghe đồn bởi Giang Ly lọt vào mắt xanh của Hàn Sĩ Kỳ, đại nhân vật đến từ Vân Mộng Các, hắn muốn thu nàng làm thiếp, nửa tháng sau sẽ rước nàng vào phủ.
Tin này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, vừa nghe xong, Giang Hàn suýt nữa ngã quỵ ngay tại chỗ.
Sáu năm trước, cha mẹ Giang Hàn mất tích bí ẩn, để lại hai huynh muội hắn nương tựa vào nhau mà sống.
Trong thế giới của hắn, Giang Ly chính là tất cả.
Vậy mà bây giờ, vị Tam trưởng lão kia lại muốn ép gả Giang Ly, thậm chí còn định gả nàng cho một lão già đã hơn năm mươi tuổi làm thiếp.
Hỏi hắn sao có thể chấp nhận chuyện này?
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất là… năm nay Giang Ly mới chỉ mười một tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn!
“Ca, ca !”
Cánh cửa phòng bị giật mạnh mở toang, một tiểu cô nương xinh xắn, đôi mắt đỏ hoe, khóc òa lao ra ngoài.
Chưa chạy được mấy bước, từ trong nhà có một phụ nữ trung niên nhanh chóng lao ra, thô bạo kéo tiểu cô nương trở lại phòng, sau đó là tiếng tát tai vang dội cùng tiếng khóc nức nở .
“Giang Ly!”
Thấy cảnh này, đôi mắt Giang Hàn như muốn nứt toạc, hắn bật dậy định lao vào cứu người.
Nhưng ngay lúc ấy, Tam trưởng lão lạnh lùng quát khẽ, buộc hắn phải cắn răng kiềm chế lửa giận, đành dừng chân, đứng lại tại chỗ.
“Giang Hàn!”
Tam trưởng lão khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân khoác áo bông quý giá, thân hình to lớn dữ tợn. Trên gương mặt bên trái còn có một vết sẹo sâu hoắm kéo dài, nhìn qua hung ác khôn lường.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Hàn, trầm giọng quát:
“Ngươi náo loạn đủ chưa? Chuyện của Giang Ly là do Trưởng Lão Đường định đoạt, quyết nghị đã ban ra, không thể thay đổi! Nếu còn tiếp tục làm càn, chớ trách tộc pháp vô tình!”
“Trưởng Lão Đường?”
Nghe lời Tam trưởng lão, Giang Hàn nghiến chặt răng, suýt nữa cắn nát cả hàm răng trong miệng.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng hắn trẻ mình non dạ, dễ bị lừa gạt?
Tộc trưởng Giang gia đã bế quan suốt nửa năm, Đại trưởng lão lại nằm liệt trên giường hơn một tháng, nghe nói cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhị trưởng lão thì ở tận Vân Mộng thành, hiện tại trong Trưởng Lão Đường chỉ còn lại mỗi Tam trưởng lão độc đoán chuyên quyền.
Trưởng Lão Đường định đoạt ư? Nhìn gương mặt lạnh lùng như sương của Tam trưởng lão, Giang Hàn cắn răng, ngẩng đầu nói cứng rắn:
“Tam trưởng lão, muội muội ta còn nhỏ như vậy, người cũng nỡ ra tay? Ta biết giữa người và cha ta từng có ân oán, nếu có gì thì cứ nhằm vào ta là được, chỉ xin... buông tha Giang Ly!”
Ân oán năm xưa giữa Tam trưởng lão và phụ thân, Giang Hàn cũng chẳng rõ ràng lắm.
Hắn chỉ biết rằng năm đó, cha mình là thiên tài ngàn năm khó gặp của Giang gia, mới ba mươi tuổi đã bước vào Huyền U cảnh tứ trọng, thực lực chỉ dưới tộc trưởng và Đại trưởng lão, là người nổi bật nhất trong cùng thế hệ.
Có vẻ như năm xưa tộc trưởng từng đích thân đề bạt phụ thân hắn làm Đội trưởng đội Tuần Liệp.
Lúc đó trong tộc, không ít người cùng thế hệ tỏ ra bất mãn, dẫn đến nhiều lần xung đột.
Trên gương mặt lạnh lẽo của Tam trưởng lão, vết sẹo kéo dài mười năm kia, nghe đồn chính là do cha hắn để lại!
“Vô lễ!”
Gân xanh bên vết sẹo của Tam trưởng lão khẽ giật, tức giận không thể kìm nén, lật tay tát mạnh vào mặt Giang Hàn.
Giang Hàn định giơ tay ngăn đỡ, nhưng tốc độ của Tam trưởng lão quá nhanh.
Chưởng lực như sấm nổ vang trời, hắn bị đánh bật bay ra ngoài hai trượng, rơi mạnh xuống đất!
“Ọe!”
Giang Hàn cố gắng chống người đứng dậy, đầu óc choáng váng như muốn nứt toác, ngũ tạng như bị lửa đốt, phun ra một ngụm máu tươi!
“Ngươi đúng là nói năng hồ đồ!”
Tam trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, quát lớn:
“Việc này đã định, không ai được phép thay đổi! Nửa tháng nữa, Hàn đại nhân sẽ thân chinh đến Giang gia trấn, trong thời gian này, ngươi liệu mà an phận, nếu còn dám gây chuyện... Đừng trách ta ra tay trừng phạt!”
“Còn nữa, Giang Ly sống là người của Hàn đại nhân, chết cũng là của ngài ấy! Dù chỉ còn xác không hồn, thi thể cũng phải đưa đến Vân Mộng thành!”
"Giang Long"
Tam trưởng lão quay đầu quát lớn một tiếng, từ đằng xa một thiếu niên thân hình gầy gò như cây trúc sải bước tiến lại. Hắn liếc mắt nhìn Giang Hàn một cái, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường, khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
“Tam thúc, có chuyện gì dặn dò?”
“Từ hôm nay, ngươi dẫn người canh giữ nơi này cả ngày lẫn đêm!”
Tam trưởng lão chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:
“Trong nửa tháng tới, Giang Ly không được rời khỏi tiểu viện nửa bước. Nếu Giang Hàn dám làm loạn... cứ chiếu theo tộc quy mà xử lý!”
“Rõ, tam thúc!”
Giang Long là cháu ruột của Tam trưởng lão, nên lão hoàn toàn yên tâm. Trước khi rời đi, lão lại liếc Giang Hàn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, rồi quay người rảo bước rời khỏi.
Giang Hàn nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tam trưởng lão, lòng trầm như đáy cốc, trên mặt là vẻ tuyệt vọng.
Tuy hắn mang họ Giang, nhưng mạch hệ nhà hắn ba đời đơn truyền, cha mẹ mất tích, chỉ còn hai huynh muội hắn cô độc vô thân, không ai nương tựa ở trấn Giang gia.
Không có bối cảnh, không được gia tộc bồi dưỡng, thân phận thấp kém, địa vị không đáng nhắc tới.
Trong Giang gia có không ít cao thủ, nhưng mạch hệ của Tam trưởng lão thế lực hùng mạnh, bá đạo vô song, không ai dám đối đầu.
Tử Phủ cảnh, Huyền U cảnh, Sơn Hải cảnh...
Mỗi đại cảnh giới lại chia làm cửu trọng.
Giang Hàn hiện tại chỉ đạt tới Tử Phủ cảnh ngũ trọng, trong khi Tam trưởng lão là Huyền U cảnh tam trọng, còn Giang Long, kẻ đứng trước mặt hắn đã đạt đến Tử Phủ cảnh cửu trọng.
Chênh lệch giữa hai người là bốn tầng tiểu cảnh, căn bản không phải đối thủ.
Nếu hắn dám liều xông vào cứu Giang Ly, kết cục duy nhất chính là: bị Giang Long đánh cho chết tươi!
“Giang Tiếu Thiên! Ngươi vì tư thù mà lấy công báo tư oán, trời không dung, đất không tha!” Giang Hàn nghiến răng, trong lòng phẫn hận gào thét.
Tam trưởng lão Giang Tiếu Thiên có hiềm khích riêng với phụ thân hắn, lần này rõ ràng là cố ý trả thù.
Giang Ly từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi trấn Giang gia, còn Hàn Sĩ Kỳ ở tận Vân Mộng thành xa xôi làm sao có thể biết nàng?
Chắc chắn là Giang Tiếu Thiên cố tình đưa Giang Ly đến dâng tặng cho Hàn Sĩ Kỳ làm thiếp!
Một mũi tên trúng hai đích, vừa báo được mối thù năm xưa, lại còn nịnh bợ được nhân vật lớn của Vân Mộng các.
Một nước cờ quá cao tay!
“Quay về trước đã!”
Giang Hàn đứng chôn chân một lát, cố gắng trấn tĩnh, nén đau trở về tiểu viện.
Trên đường, không ít tộc nhân họ Giang lộ vẻ thương cảm trong ánh mắt, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Bởi vì ở Giang gia, lời của trưởng lão đường chính là thiên mệnh, không ai dám trái lời.
Giang Hàn như cái xác không hồn trở về viện, ngồi thẫn thờ trên ghế như pho tượng đá.
Ngồi suốt một canh giờ, vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được cách thoát thân.
Nếu muốn mang theo Giang Ly rời đi, thực lực của hắn ít nhất phải đạt Tử Phủ cảnh cửu trọng.
Nếu không, chỉ riêng cửa ải của Giang Long cũng không vượt qua được.
Hắn tu luyện sáu năm mới miễn cưỡng chạm đến ngũ trọng, nửa tháng thì làm sao đột phá tới cửu trọng?
Nếu hắn ở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Ly bị đưa tới Vân Mộng Các, trở thành món đồ chơi cho một lão quái vật biến thái, chịu đựng tra tấn không bằng cái chết…
“Lẽ nào thật sự không còn đường lui sao?”
Giang Hàn thì thào tuyệt vọng, bàn tay vô thức siết chặt lấy ngọc bội đeo trước ngực di vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy mê mang, lẩm bẩm:
“Cha, mẹ… hai người rốt cuộc đã đi đâu? Còn sống hay đã chết? Ta phải làm sao đây? Phải làm sao mới được?!”
“Rắc!”
Có lẽ bởi tâm tình kích động, lực tay quá mạnh, ngọc bội hình đỉnh trong tay Giang Hàn bỗng nhiên bị hắn bóp nát
Bất ngờ!
Khối ngọc bội hình đỉnh đột nhiên phát ra một luồng hào quang chói mắt, ánh sáng lóa lên soi rọi cả căn phòng như ban ngày tuyết phủ.
“Ơ? Đây là…”
Giang Hàn giật mình, cúi đầu nhìn kỹ, trong mắt lộ vẻ mơ hồ. Khối ngọc bội hình đỉnh kia rõ ràng đã bị hắn bóp nát, vậy mà không hề để lại chút mảnh vụn nào.
Trong tay hắn trống rỗng như chưa từng nắm giữ vật gì, khối ngọc bội đó cứ thế biến mất một cách thần bí