Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Mình ở bên kia mười mấy tiếng, bên này mới đến nửa đêm thôi sao? Tốc độ thời gian hai bên không giống nhau à?” Dương Thu nhíu mày: “Dù mình đã trở thành mỏ neo mang tính chất hai chiều, vết nứt không thời gian cũng là do mình mở ra, nhưng vẫn không thể đồng bộ tốc độ thời gian hai bên... Trái Đất cách bên kia đúng là đủ xa thật.”
Vấn đề không lớn, không ảnh hưởng đến kế hoạch.
Dương Thu cúi xuống nhặt hộp cơm nhựa vẫn còn đặt trên ghế, ném vào thùng rác rồi vội vã rời khỏi công viên.
Chừng hai mươi phút sau, hắn chạy về tiểu khu Hồng Sam, nơi hắn đã sống suốt mười sáu năm.
Tiếp theo... chính là nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, càn quét sạch sẽ mấy thùng quyên góp quần áo cũ trong tiểu khu...
Nói là quần áo cũ, nhưng thực ra phần lớn không hề cũ. Trong thời hiện đại khi hàng dệt may công nghiệp tràn lan, cư dân thành phố có thể mặc một bộ quần áo đến mức cũ nát phải thuộc dạng của hiếm.
Nhét đầy nhẫn không gian, Dương Thu liền tùy tiện tìm một chỗ mở vết nứt không thời gian, quay về vị diện ma pháp.
Tìm một bãi đất trống, hắn đổ hết đống quần áo cũ vừa vơ vét được ra sắp xếp lại từng cái một, gỡ bỏ nhãn mác, dùng ma pháp làm tan chảy hình in, dùng một lượt ma pháp kỹ năng - Thuật Tự Làm Sạch, sau đó gấp gọn gàng rồi cất lại vào nhẫn không gian.
Là một hắc ma pháp sư cao cấp, Dương Thu tất nhiên cũng có phương tiện di chuyển của một người thi pháp cao cấp, mấy thứ biết bay như rồng xương hay chim khô lâu thì hắn vẫn chưa có vì những năm nay toàn bị truy sát, không có thời gian để làm, nhưng thú cưỡi trên cạn thì không thiếu.
Dùng ma lực tạo thành ma pháp trận đồ, triệu hồi ra ngựa vong linh, Dương Thu trèo lên lưng ngựa, phi nước đại về phía rìa rừng rậm.
Lúc đầu hắn vào khu rừng này là để tránh các thị trấn, nào ngờ lại đụng mặt một đội kỵ binh của Tòa án Dị giáo đang truy bắt hắn...
Nói chung, khu rừng rậm nguyên sinh chưa từng được khai phá này thực ra không cách xa nơi dân cư đông đúc là mấy, nếu không thì năm đó lúc hắn xuyên qua đã chẳng thể sống sót.
Cưỡi ngựa vong linh phi nước đại khoảng hơn một tiếng, đi được hơn ba mươi dặm, trên vùng đất hoang sơ nguyên thủy đã xuất hiện những thửa ruộng do con người canh tác.
Dương Thu nhảy xuống ngựa, trả ngựa vong linh về ma giới, đi bộ hơn hai mươi phút xuyên qua những cánh đồng thẳng cánh cò bay, đến trước một ngôi làng nhỏ.
“... So với năm đó hình như cũng không thay đổi gì mấy.”
Đứng ở đầu làng, Dương Thu lộ vẻ hoài niệm.
Ngôi làng nhỏ này, ba trăm năm trước hắn đã từng đến.
Những ngôi nhà lợp bằng gỗ và cỏ tranh chắc chắn không thể tồn tại lâu đến vậy, cho nên các công trình trong làng hẳn là đã được thay mới toàn bộ... nhưng nhìn qua vẫn là những căn nhà gỗ nhỏ khắp nơi, không khác mấy so với lúc ban đầu.
Thân hình gầy gò, quần áo rách rưới của những người dân làng ra ra vào vào cũng chẳng khác gì so với năm xưa.
Dương Thu mặc kệ ánh mắt tò mò của dân làng, đi thẳng đến ngôi nhà lớn nhất trong làng.
Làng quê ở thế giới này không có khái niệm dân tự do, chỉ cần là dân chân lấm tay bùn sống nhờ vào đồng ruộng thì đều phải ngóng hơi của “quan gia lão gia” cai quản làng xã.
Đúng vậy, ở thế giới này, bất kể đất đai có thể canh tác được hay không đều thuộc sở hữu của quý tộc, cho dù là đất hoang ven đường, người nông dân khai hoang thành ruộng vẫn phải nộp thuế và lao dịch cho chủ nhân của mảnh đất.
Còn quan gia được quý tộc phái đến các thôn làng để quản lý đất đai và nông dân, về bản chất, chính là lão gia của mỗi thôn làng... cha chết con nối, đời đời quản lý tài sản đất đai cho quý tộc, cho đến khi thất bại trong một cuộc đấu đá nội bộ nào đó và bị thay thế.
Năm đó, Dương Thu hoảng hốt hoang mang chạy đến ngôi làng này, vị quan gia lão gia quản lý làng họ Baff, ba trăm năm sau quay lại chốn cũ, Dương Thu đặc biệt liếc nhìn tấm biển tên treo bên cạnh cổng sân... Ừm, vẫn là Baff.
Xem ra dòng dõi nhà họ sống rất tốt, qua bao nhiêu thế hệ rồi mà vẫn đứng vững không đổ.
Người gác cổng nhỏ đang chải lông ngựa trong sân vội chạy tới, nhìn bộ trang phục người thi pháp trên người Dương Thu, vội vàng kính cẩn tháo chiếc mũ rơm cũ kỹ xuống:
“Chào ngài, thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không ạ?”
Dương Thu liếc nhìn người gác cổng, thuận tay lấy ra một vật nhỏ ném cho cậu ta: “Báo với quan gia Baff, có một người thi pháp đến thăm.”
Người gác cổng vội vàng đỡ lấy vật mà khách ban thưởng.
Cúi đầu nhìn xuống, mắt cậu ta liền trợn tròn, hơi thở cũng trở nên dồn dập...
“Vâng thưa ngài, xin ngài vui lòng chờ một lát!” Người gác cổng vui mừng ôm lấy món đồ được thưởng, cúi gập người thật sâu rồi co cẳng chạy vào trong nhà lớn.
Thứ Dương Thu ném cho người gác cổng là một chiếc mũ cao bồi trẻ em, nhặt được lúc lục lọi quần áo cũ.
Mấy chục năm trốn chạy, hắn thực sự đã sợ cảnh nghèo túng lắm rồi. Chỉ cần thấy thứ gì còn dùng được, hắn đều không nhịn được mà nhét vào nhẫn không gian.
Lúc này, vật nhỏ tiện tay nhặt được đã lập công, người gác cổng vào nhà lớn chưa được bao lâu đã chạy ra, vô cùng tích cực vẫy tay với Dương Thu: “Thưa ngài, mời đi lối này!”
Khoảng nửa giờ sau, Dương Thu tạm biệt người gác cổng nhiệt tình ra tận cửa tiễn, ưỡn ngực ngẩng đầu bước ra khỏi sân nhà quan gia Baff.
Đống hàng dệt may công nghiệp hiện đại đã được “tân trang”, đổi được bốn đồng tiền vàng.
Năng suất sản xuất của thế giới này không phải lạc hậu đến mức không có cả một hệ thống công nghiệp dệt may, Đế quốc Kenya mà Dương Thu đã sống vài năm trước khi trốn chạy có đầy rẫy các nhà máy dệt do tầng lớp quý tộc mới nổi mở.
Nhưng có hệ thống công nghiệp dệt may và việc người dân thế giới này có thiếu ăn thiếu mặc hay không là hai chuyện khác nhau... Độc quyền công nghệ, hệ thống đường sá và vận chuyển lạc hậu, ở các quốc gia nội địa đừng nói là dân thường, ngay cả quý tộc nông thôn bình thường muốn sắm một bộ lễ phục tử tế cũng phải tích cóp tiền cả nửa năm trời.
Gã quan gia Baff không biết đời thứ bao nhiêu ranh ma kia liên tục ép giá, sau khi thỏa thuận xong giao dịch lại còn lấy loại tiền vàng tự đúc có chất lượng kém nhất, trọng lượng nhẹ nhất đưa cho hắn, nhưng cũng chẳng sao... Dù gì cũng là vàng.
Ra khỏi làng, tránh khỏi tầm mắt của dân làng, Dương Thu lại “mở cửa” quay về Trái Đất.
Vị diện ma pháp đã là buổi chiều, còn bên Trái Đất trời mới tờ mờ sáng.
Dương Thu đi thẳng đến chợ đầu mối rau quả.
Chợ đầu mối rau quả có thể coi là nơi giao dịch mở cửa kinh doanh sớm nhất, tất nhiên, mục đích của Dương Thu không phải là bản thân cái chợ, mà là những tiệm vàng nhỏ do tư nhân kinh doanh xung quanh chợ.
Gõ cửa tiệm, hắn lấy ra những đồng tiền vàng do quý tộc tự đúc dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của chủ tiệm.
Sau một hồi cò kè mặc cả, bốn đồng tiền vàng đổi được hơn tám nghìn tệ... bị chủ tiệm chém cho một nhát đau điếng.
Vẫn chẳng sao cả, mục đích của Dương Thu vốn không phải là làm con buôn xuyên vị diện, hắn chỉ cần một khoản vốn để hoạt động mà thôi.
Có tiền, dù chỉ là một khoản nhỏ cũng dễ làm việc hơn là hai bàn tay trắng, hắn yêu cầu thanh toán bằng tiền mặt dưới ánh mắt kỳ lạ của ông chủ, dường như coi hắn là một kẻ bên lề xã hội nào đó, đút tiền vào túi rồi rời khỏi tiệm vàng, quen đường quen lối đi đến quán net hắn thường lui tới trước khi xuyên không.