Chí Quái Thư

Chương 21. Lần này đi tìm tiên vấn đạo

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hoành thôn Uông gia, bên trong đại viện.

Lâm Giác lần nữa tới cửa.

Mặc dù chuyện yêu quỷ xuất hiện ở từ đường đêm hôm trước đã chấm dứt, nhưng khi hắn đến lần nữa, vẫn được tiếp đãi cẩn thận, còn được mời một chén trà. Trong trà, nước đỏ thắm điểm xuyết kim cúc, quả thực là trà ngon.

Lâm Giác mang theo một con gà rừng bẫy được trên núi. Ở trong núi này, gà rừng không phải vật gì trân quý lắm, nhưng cũng đáng giá hơn nhiều so với măng núi, lương thực thông thường, là chút tâm ý của bản thân hắn.

"Nhờ có lão tiên sinh trợ giúp, bệnh của Đại bá trong nhà đã khỏi, bây giờ đã không còn lo ngại."

"Công lao là ở ngươi, không phải ở ta. Ngươi và ta không ai nợ ai, cũng không cần đặc biệt đến cám ơn ta." Uông lão gia tử nhìn hắn.

"Nhưng như vậy thì, ngươi ngược lại có thể an tâm đọc sách, khảo thủ công danh."

"Thực không dám giấu giếm, ta đã quyết định rời đi."

"Ra ngoài? Ngươi không phải đọc sách trong thôn sao?"

"Tài học ở trong thôn không đủ. Những năm gần đây, con đường cầu học của người trong thôn luôn không thuận lợi. Vả lại vãn bối cha mẹ đều không còn, liền nghĩ rằng thà rằng đi ra ngoài, mở mang kiến thức về thiên địa rộng lớn này."

Lâm Giác gần như vẫn dùng cái lý do này.

"Là như vậy sao. . ."

Uông lão thái gia là hương hiền nổi tiếng gần xa, tự nhiên nghe ra, cái gọi là 'tài học không đủ' thực ra là lời nói uyển chuyển thể hiện sự tôn kính đối với tài học của lão phu tử thư viện Thư thôn. Xét về dạy học trồng người, đức hạnh của vị lão phu tử kia ngay cả yêu quỷ trong từ đường cũng phải kính nể. Nhiều năm qua, trong số tử đệ Thư thôn chưa từng xuất hiện kẻ tùy ý làm bậy, ngỗ nghịch bất hiếu, tự nhiên cũng không ai vì thế mà quá mức trách cứ ông ấy.

Thậm chí không chỉ có thế, hắn còn có thể suy đoán ra, Lâm Giác sở dĩ vội vã rời đi như vậy, phần lớn cũng là do nguyên nhân nhà nghèo khó.

Lúc này, quan sát kỹ lưỡng Lâm Giác, Uông lão thái gia hít một hơi, nhấp một ngụm trà, suy tư một lát, mới nói: "Nếu ngươi thật có lòng ham đọc sách, chỉ là bị hạn chế bởi nhà nghèo khó và những nguyên nhân khác, thì ngươi ngược lại có thể tới thư viện Hoành thôn chúng ta dự thính. Về phần chi phí bút mực, cũng có thể do Uông gia ta giúp đỡ."

"Lão tiên sinh quá đỗi nhân hậu. Nếu thật như thế, thật sự là đại ân. Tấm lòng tốt này vãn bối ghi nhớ. Chỉ là tâm tư vãn bối sớm đã không còn đặt vào việc đọc sách." Lâm Giác nói đến đây thì dừng lại, rồi hành lễ thỉnh cầu.

"Chỉ hi vọng lão tiên sinh có thể giúp đỡ viết một tấm bằng từ."

"Ai. . ."

Uông lão thái gia ngược lại không chấp nhất bắt hắn đọc sách như Đại bá đại nương, cũng không thân thiết với hắn như Đại bá đại nương, cần Lâm Giác tiêu tốn mấy ngày kiên nhẫn thuyết phục để tiêu trừ lo lắng. Ông chỉ khoát tay áo:

"Ngươi cùng yêu quỷ đều có thể thong dong trò chuyện, nghĩ đến trong lòng ngươi đã có tính toán. Người như ngươi, trong thế đạo bây giờ, làm gì hẳn là cũng có thể làm nên chuyện. Nếu tương lai hồi hương, vô luận có thành tựu hay không, thì hãy đến chỗ lão phu đây uống chén trà."

"Tự nhiên sẽ đến bái kiến lão tiên sinh."

"Ta có cái tráp sách, chính là hậu bối nhà ta ra ngoài cầu học đi thi đã dùng qua, cũng không đáng tiền, ngươi cầm đi dùng."

"Vãn bối xin không từ chối nữa." Lâm Giác trước tiên nói lời cảm ơn, rồi mới nói tiếp: "Lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, vãn bối tiện thể hỏi, Tề Vân sơn đi như thế nào?"

"Tề Vân sơn? Thế nhưng có hơi xa."

"Ta quả thực muốn đi xem."

"Ừm, ngươi đi kiến thức một chút cũng tốt, không phải chuyện xấu. Nghe người ta nói khoảng thời gian trước các đạo trưởng kia luôn bận rộn, hiện tại chắc hẳn cũng đã làm xong." Uông lão thái gia nhớ lại rồi nói.

"Lão phu lần trước đi Tề Vân sơn, giống như cũng là chuyện của hai mươi ba năm về trước... Ngươi trước đi hướng huyện thành, đi được nửa đường, khi qua cầu thì rẽ sang bên trái, dọc theo đại lộ, liền có thể đi huyện kế bên. Ta cũng không dặn dò ngươi nhiều lời, nói nhiều ngươi cũng không nhớ được. Nhiều năm như vậy cũng không biết có hay không biến hóa, ngươi đi tới huyện kế lại bên hỏi lại đi."

"Đa tạ. . ."

Lâm Giác thành khẩn cảm tạ.

Về phần chuyện bằng từ, ở huyện này không biết bao nhiêu quan viên xuất thân từ Uông gia hoặc từng nhận được sự giúp đỡ của vị Uông lão gia tử này. Đối với ông ấy mà nói, chỉ là việc rất nhỏ.

. . .

Trung tuần tháng tư, sáng sớm.

Lâm Giác đã bước lên đường rời nhà.

Trên người thiếu niên mặc áo mỏng, giống như trang phục thư sinh. Vác trên lưng chính là tráp sách Uông lão thái gia tặng, chính là cái gùi hình vuông làm bằng tre trúc, có vải thô làm lót, đỉnh đầu còn có một cái đỉnh che nắng. Đây cũng là dụng cụ mang hành lý thường dùng của thư sinh ra ngoài cầu học hoặc vào kinh đi thi thời bấy giờ. Bên trong chứa vài cuốn sách, một ít quần áo để thay giặt, một con dao nhỏ phòng thân, lương khô, ống nước và một ít đồng tiền.

Cho dù ai nhìn, đều sẽ cảm giác đây là một thư sinh.

Trong thôn có không ít người đến tiễn Lâm Giác.

Trừ Đại bá, Đại nương cùng Đường huynh, còn có mấy hộ hàng xóm ở gần đó, các thôn lão họ Thư thường giao thiệp với Lâm Giác, mấy người bạn thuở nhỏ, lão phu tử thư viện. Điều khiến Lâm Giác hết sức ngoài ý muốn chính là, còn có cả vị phụ nhân coi miếu Tam cô trong thôn.

Trong đám người, có người cầm mấy quả trứng gà luộc, có người cầm một túi gạo nhỏ, bột mì, có người mang theo chút lương khô, đưa hắn đến đình ngoài thôn.

"Lâm Giác, nếu bên ngoài không có lão sư nào nhận ngươi, không xoay sở được, ngươi hãy nhanh chóng trở về. Hai gian phòng nhà ngươi đều giữ lại cho ngươi." Đường huynh vẻ mặt thành thật dặn dò hắn.

"Biết."

Lâm Giác đáp ứng.

Trong lòng rõ ràng, mình nếu học hành có thành tựu, hoặc ở bên ngoài làm nên phú quý, chắc chắn sẽ trở về. Dù không được như vậy, cũng sẽ nghĩ cách gửi chút tiền bạc trở về. Nhưng nếu đúng như Đường huynh nói, không xoay sở được, lấy tính cách của mình, thì ngược lại phải cẩn thận suy nghĩ kỹ.

"Là chúng ta chưa đem ngươi chiếu cố tốt. . ."

Đại nương vốn là một người đàn bà hiền lương, đã che mặt khóc.

"Không sao."

"Hôm nay thiên hạ cũng không thái bình, ngươi tuổi còn nhỏ, ta chỉ lo lắng ngươi giống như cha ngươi. . ."

"Trong lòng ta nắm chắc."

"Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, không cần thiết đi xa, chỉ ở huyện kế bên dạo chơi. Nếu không được cũng nhanh trở về!"

"Ta biết."

Cuối cùng đi đến trước mặt Lâm Giác, chính là người coi miếu Tam cô kia.

Vị phụ nhân trung niên bình thường này dùng rổ đựng một ít trái cây theo mùa, lời nói khiến hắn hết sức ngoài ý muốn:

"Đây là Tam cô đưa cho ngươi."

"Hử?"

"Sáng nay ta ngủ lại trong miếu, bỗng nhiên nằm mơ. Trong mộng Tam cô hiện lên, đại cô nói với ta, trong thôn có người muốn đi xa, bảo ta đem trái cây trên bàn thờ cho ngươi, trên đường đỡ đói, giải khát."

"Tam cô?"

Lâm Giác giật mình.

"Ta cũng không biết là thật hay giả, dù sao giống như là thật. Sau khi tiễn Tam cô, ta mới bỗng nhiên tỉnh lại ở ngưỡng cửa. Trước khi tỉnh lại, ta cũng không biết đó là mơ."

"Cái này. . ."

"Mau tạ ơn Tam cô."

"Đa tạ Tam cô."

Lâm Giác nói trước một tiếng, sau đó sững sờ quay người lại, hướng về phía miếu Tam cô và dãy núi lớn phương xa, lại nói thêm một tiếng.

Nhưng trong lòng không khỏi suy tư.