Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nếu không xảy ra chuyện, vậy thì bản thân người kia có vấn đề.
Dưới tình huống không biết rõ ràng “Quỷ Huyền Căn” là cái gì, hắn sẽ không hành động tùy tiện. Cho nên hắn gật gật đầu, nở nụ cười nói: “Ta vốn đang lo lắng đêm nay không biết sẽ vượt qua như thế nào đây.”
Tề Dao cũng thở phào một hơi, sau đó cười duyên nói: “Ta ngồi đối diện ngươi, đêm nay chúng ta cùng nhau canh gác.”
Trong phòng chế da, Tống Diên và Tề Dao yên tĩnh ngồi đối diện nhau, hai người chia ra, lần lượt cầm mấy tấm da thú mới lên, bắt đầu làm sạch.
Dù thời gian hôm nay đã sắc hết, trời gần tối rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể chuẩn bị trước cho ngày mai.
Tống Diên đã tới đây được hai ngày, thân ở hoàn cảnh hiện tại, tuy chỉ vểnh tai lắng nghe đám tạp dịch khác nói chuyện, nhưng hắn cũng có thể biết một chút tin tức cơ bản.

Ví dụ như yêu cầu của Bì Ảnh Phong đối với mỗi tạp dịch là “mỗi ngày phải tạo ra một tấm Bì Ảnh bình thường”.

Ba mươi tấm Bì Ảnh bình thường có thể thu hoạch được 1 điểm cống hiến. Điểm cống hiến này là thứ vô cùng phổ biến trong toàn bộ Khôi Lỗi Tông.

Cho nên, nếu tay chân ngươi nhanh nhẹn, đã hoàn thành xong yêu cầu hàng ngày, thì cũng còn có thể đi nhận thêm một vài nhiệm vụ làm chân chạy khác, tiếp xúc với nhiều đệ tử chính thức trong tông môn để làm quen một chút.

Làm như thế, nếu bản thân có thêm một chút thiên phú, hoặc là ngày sau có chuyện tốt gì, khả năng cơ hội đến với ngươi cũng sẽ lớn hơn bình thường.
Nhưng theo những gì hắn quan sát được thì đại đa số tạp dịch ở đây chỉ có thể hoàn thành yêu cầu “mỗi ngày làm ra một tấm Bì Ảnh bình thường” mà thôi.
Điều này có chút kỳ quái, bởi vì hắn mới đến ngày thứ hai đã làm được hai tấm Bì Ảnh rồi.
Tại sao những tạp dịch thuần thục kia lại không làm được?
Nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của Tống Diên, Tề Dao chợt nói khẽ: “Đừng làm nhanh như vậy, sẽ làm tay bị thương.”
Tống Diên thoáng dừng lại một chút.
Tề Dao vừa chậm rãi cạo lớp lông còn sót lại trên tấm da trước mặt, vừa dùng giọng điệu bình thường nói: “Hôm qua ta không ngồi chung một chỗ với ngươi, mà xung quanh chỗ ta ngồi đã xảy ra một chuyện. Có một tạp dịch cánh tay đau buốt khó tả, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại làm việc. Quá trình cũng không xảy ra vấn đề gì nhưng đến thời điểm điêu khắc, hắn không cẩn thận, không nắm chặt chuôi đao, đã để con dao khắc kia cắt trúng tay, miệng vết thương chảy máu ào ào, không thể hoàn thành phần công việc Bì Ảnh hàng ngày. Hắn đã hoàn toàn sụp đổ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... đến ngày hôm nay ta không còn trông thấy hắn nữa.”
Tống Diên im lặng, nhưng tốc độ trên tay đã thoáng chậm lại.

Hắn lập tức hiểu được đây là một loại quy tắc ngầm: Lao động ở đây không thể bị thương. Nếu bị thương rồi dừng lại thì Ma Môn bên kia sẽ không chờ cho đến khi ngươi khôi phục thương thế mà sẽ trực tiếp xử lý sạch sẽ luôn.
Cho nên mỗi tạp dịch cũ đều cố gắng hết sức để đảm bảo cánh tay mình không bị thương, sau đó đi hoàn thành công tác Bì Ảnh mỗi ngày trong tình huống không hao tổn gì.
Nghĩ tới đây, Tống Diên buông dao cạo, duỗi năm ngón tay ra. Quả nhiên... nơi hổ khẩu cùng với chỗ bắp thịt đều hơi đau nhức.
Tuy những thứ bọn họ chế tác chỉ là da thú bình thường nhưng tính chất khá cứng, lại rất dẻo dai, muốn khắc ở trên đó thì không cần nói đến chuyện vẽ vời phức tạp, chỉ điêu khắc hình dạng bên ngoài, cũng phải cắn chặt quai hàm, dùng hết sức lực của mình mới có thể hoàn thành được.
Cứ làm việc như vậy thời gian dài, ngón tay không đau mới là điều bất thường.
Tống Diên nhìn về phía thiếu nữ đối diện, cười nói: “Đa tạ.”
Nói xong, một vòng ánh sáng đỏ đã chiếu đến bên cạnh hai người, Tống Diên ngẩng đầu lên, đã thấy mặt trời chiều treo giữa ngọn núi xanh ngoài cửa sổ.
“Trời sắp tối rồi.”
“Ừm.”
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Tống Diên nhanh chóng đứng dậy, đi theo Tề Dao đến một phòng treo trên không. Nửa đường hắn lại trông thấy bên cạnh Uông Tố Tố có một thiếu niên khác, hai người gặp nhau, tựa như người lạ, ngay cả ánh mắt cũng không chạm vào.
Đêm nay, hắn cùng với Tề Dao thay phiên gác đêm, ngược lại cũng trôi qua bình an vô sự. Khác với tối hôm qua, tối hôm qua là hắn đề phòng Uông Tố Tố đến gần, mà đêm nay lại là Tề Dao đề phòng hắn đến gần.
Thậm chí vị cô nương có tư thái hiên ngang này còn phân chia ranh giới trên giường, đặt đệm chăn của hai người ở hai bên, ngay cả lúc gác đêm, người còn lại cũng không thể vượt qua lằn ranh này.
Cứ như thế, thoáng cái thời gian đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, tất cả đều bình an vô sự.
Để phòng ngừa bàn tay bị thương, Tống Diên đã giảm tốc độ chế tác Bì Ảnh xuống chỉ còn mỗi ngày một cái, ba ngày ba cái, thu hoạch 31 năm tuổi thọ, tổng tuổi thọ lại từ 48 biến thành 79.

Nhưng điều kỳ quái là, hắn bên này giảm tốc độ trong khi Tề Dao bên kia lại cắn răng, trong ba ngày đã làm xong năm tấm Bì Ảnh.