Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Làm sao hắn có thể xác định được trước ngày hôm nay, người phụ nữ trước mặt này không quan hệ bừa bãi, trong cơ thể không có bệnh?
Hoặc là, làm sao hắn có thể xác định được người phụ nữ trước mặt không có vấn đề?
So với chuyện mất não, đổi thành suy nghĩ bằng nửa thân dưới, giao phó mọi thứ cho một người không có cơ sở tin tưởng, Tống Diên vẫn cảm thấy duy trì lý trí tất yếu và cảnh giác sẽ tốt hơn một chút.
“Uông tỷ, chúng ta nói chuyện đi, trước khi ngươi bị cướp tới đây.”
“Tiểu lang quân, đến đây với người ta đi, chờ chúng ta sung sướng một hồi, chuyện gì người ta cũng nói cho ngươi biết, hì hì hì.”
Lời nói trắng trợn của người phụ nữ ấy có thể khiến một thiếu niên chưa trải qua mây mưa mặt đỏ tới mang tai, nhưng dường như nàng đã sớm không còn quan tâm đến mấy chuyện đó nữa. Thậm chí nàng lại lặng lẽ kéo chiếc váy lụa trên người xuống, để lộ ra càng nhiều da thịt hơn, sau đó xoay mông, ưỡn lưng về phía Tống Diên, cười ha ha nói: “Hay là, tiểu lang quân thích cưỡi ngựa hơn?”
“Uông tỷ, cho ta thêm một đoạn thời gian nữa, có được không?”
“Vì sao?” Trong giọng nói của người phụ nữ ấy chợt mang theo sự tức giận, nàng đột nhiên lật người, ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn chằm chằm về phía Tống Diên, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh thiếu niên trẻ tuổi, cường tráng trước mắt, bởi vậy mới để lộ ra một chút vội vàng gấp dáp.
Ánh mắt Tống Diên nhanh chóng quét qua, chợt rơi vào một thanh tiểu đao trên cái bàn ở đầu giường.
Chưa đến nửa giây sau, ánh mắt của người phụ nữ kia cũng dõi theo hắn.
Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đã thay đổi, trở nên có phần u ám và căng thẳng.
Bỗng nhiên, hai người đồng thời nhào tới.
Uông Tố Tố đứng gần đầu giường, trực tiếp tóm lấy con dao nhỏ.
Nhưng Tống Diên lại lập tức xông lên, vòng tay ôm chặt lấy cánh tay người phụ nữ kia, ghìm lại, ngay sau đó ấn khuỷu tay nàng xuống, vừa quát lớn vừa vận lực, nhanh chóng đoạt lấy con dao nhỏ kia.
Đây là thủ pháp cầm nã thủ khi hắn tham gia huấn luyện quân sự, huấn luyện viên nhàn rỗi mà dạy cho. Tống Diên vốn là người yêu thích tiểu thuyết võ hiệp từ nhỏ, đương nhiên là chăm chỉ học được mấy động tác, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới đời này bản thân lại thật sự có cơ hội dùng đến nó.
Sau khi bắt được tiểu đao, Uông Tố Tố xoay người, thuận theo cánh tay va chạm về phía sau. Lực lượng đến từ cú va chạm này không nhỏ, Tống Diên lập tức bị nàng hất ngã khỏi giường, lăn hai vòng dưới đất.
Uông Tố Tố nhanh chóng xoay người, muốn nhào tới, nhưng nhìn thấy thiếu niên kia đã ngồi xuống, trên tay cầm tiểu đao âm u đối diện với nàng.
“Uông tỷ, nói chuyện đi.”
“Buông đao xuống rồi nói.”
Tống Diên nở nụ cười thân thiện, sau đó buông đao xuống, hơi đẩy về phía xa một chút.
Uông Tố Tố thở phào một cái, cười nói: “Đúng vậy, lấy đao ra làm...”
Mấy chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, nàng chợt nhào tới, nhanh chóng lao về phía tiểu đao, nhưng lại vồ hụt.
Dường như Tống Diên đã sớm chờ nàng từ trước, cho nên nàng vừa di chuyển, hắn đã duỗi tay ra, một lần nữa nắm chặt tiểu đao trong tay, không có ý định buông!
Hai người lại chậm rãi kéo giãn khoảng cách.
“Vì sao?” Lần này đến phiên Tống Diên hỏi, bởi vì vừa rồi Uông Tố Tố thật sự không có lý do gì để một lần nữa nhào đến cướp đao. Hai người vốn không có thù hận gì, chỉ vì chuyện tình dục, hà cớ phải tuyệt tình như thế?
Nhưng người phụ nữ tên Uông Tố Tố kia lại không trả lời.
Thời gian trôi qua gần một nén nhang, đột nhiên Uông Tố Tố nhìn xuyên qua khe hở bên ngoài phòng, chợt lên tiếng nói: “Sau khi vào thu, sương mù tanh tưởi trong núi bắt đầu dày đặc. Trời vừa tối, ta và ngươi cần thay phiên nhau canh gác, dùng thân thể chống cửa, để tránh xảy ra chuyện. Đây cũng là nguyên nhân hai người ở cùng một phòng. Nếu ở lại một mình, chỉ có thể tự cầu phúc, hoặc là quỷ vật kia không tới gõ cửa, hoặc là đối phương có thể thức trắng cả đêm, không ngủ gà ngủ gật, cũng không buông lỏng cảnh giác.”
“Uông tỷ, sương mù tanh là cái gì? Quỷ vật là cái gì? Nhà đá của chúng ta tại sao chỉ xây có một tầng?” Tống Diên hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Uông Tố Tố buộc lại xiêm y đang nửa cởi của mình, rồi kéo váy lụa lên, khẽ cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Ngươi canh giữ nửa đêm trước.”
“Được.”
“Vậy, Uông tỷ, nếu bầu không khí đã như vậy, lúc ta và ngươi gác đêm thì nhớ cách xa nhau một chút.”
Uông Tố Tố khẽ nói: “Được.”
Vẻ mặt Tống Diên cứng lại, theo bản năng hắn có một loại cảm giác: Uông Tố Tố thật sự muốn hại hắn. Nhưng may mắn nàng không phải diễn viên giỏi, ít nhất thì rất nhanh nàng đã để lộ ra sự bất thường rồi.
Sau đó, trong phòng cũng không xảy ra chuyện gì nữa, Uông Tố Tố đi lên bậc thang, ngồi ngay trước cửa vào phòng treo trên bầu trời.
Căn nhà này đi vào từ phía trên, cho nên dưới cửa là năm bậc thang.
Gác đêm chính là ngồi ở bậc thang trên cùng, hơi khom người, dựa lưng vào cửa.