Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn lại đảo qua Tề Dao ở phía xa. Tề Dao đang ngồi đối diện với bạn cùng phòng hôm qua, cũng thờ ơ không quan tâm tới tình huống hiện tại.
Trong nhóm tạp dịch này, chỉ có năm người thành công hấp thu 《 Huyền Khí Dẫn Đạo Thuật 》, theo thứ tự là: Tống Diên, Tề Dao, Thịnh Đại Trụ, Văn Nhị Nữu, còn có một tên tạp dịch cao lớn uy vũ, tên là Hứa Trường Tuấn.
Hứa Trường Tuấn này cũng không nhúc nhích, thậm chí gã còn nhìn về phía xa.
Ở phía xa xa kia, Uông Tố Tố đang ngồi giữa đám tạp dịch cũ, nàng ung dung nhàn nhã chế da, đôi mắt to long lanh chớp chớp, như thể đang thờ ơ với sự náo nhiệt ở bên ngoài.
Hắn lại nhìn qua những tên tạp dịch cũ “không có bất kỳ dục vọng tiêu tiền nào” kia, chợt rơi vào trầm ngâm.
Một buổi chiều, Tống Diên chậm rãi làm một cái Bì Ảnh bình thường thứ hai. Sau khi làm xong thì trời đã tối. Sương mù tanh tựa như ma quỷ màu đỏ bắt đầu bò ra từ vực sâu, dùng móng vuốt sắc bén bám vào vách đá, sau đó chậm rãi leo lên.
Đám tạp dịch trong phòng chế da như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Khâu Liên Nguyệt kéo cánh tay – tương ứng với cọng cỏ cứu mạng nhà mình - đi về phía phòng. Tống Diên cau mày, bởi vì hắn vừa phát hiện, đám người buổi chiều hôm nay đi xuống phường thị đến tận bây giờ còn chưa trở về, bao gồm cả Thịnh Đại Trụ, Văn Nhị Nữu.
Mà đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp từ trong đám người vội vàng đi tới, bước nhanh đến bên cạnh Tống Diên, mới nhàn nhạt nói ra câu: “Không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Nếu ngươi thực sự muốn đi thị phường, vậy thì sáng sớm hãy đi, đi càng sớm càng tốt, đi sớm về sớm, chớ có ở lại!”
Tống Diên nghiêng đầu nhìn.
Là Tề Dao!
Nhưng Tề Dao chỉ nói xong những lời này rồi nhanh chóng rời đi.
Trong những trường hợp bình thường thì cũng chỉ như vậy, nhưng lần này đột nhiên Tề Dao cảm nhận được mình đang bị người ta túm lấy tay. Nàng cả kinh, lông mày dựng đứng, cánh tay vô thức vặn một cái, triển lộ ra một vài thủ đoạn của người luyện võ trong phàm tục.
Nhưng... nàng lại không thể hất người đang nắm lấy cánh tay mình ra.
Tề Dao giận dữ nhìn lại, đã thấy người nắm lấy cánh tay nàng chính là Tống Diên.
“Ngươi làm gì thế hả?”
“Tề tỷ, không bằng chúng ta lập đội?”
“Sao ngươi không biết xấu hổ như vậy?” Tề Dao thực sự không thể tin vào tai mình, nàng có lòng tốt nhắc nhở ai ngờ nam nhân này còn kéo tay muốn nàng lập đội với hắn, đây đúng là được đà lấn tới.
Tống Diên cười nói: “Kỳ thật điều ta muốn nói là cảm ơn.”
Nói xong, hắn buông tay ra.
Tề Dao sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi vội vàng chạy đi.
Vào ban đêm, trong một căn phòng treo trên bầu trời, có một nam nhân ngồi ở góc tường, nhìn Tề Dao đang gác đêm tại bậc thang tầng năm, lạnh nhạt nói: “Ngươi không nên đi nhắc nhở hắn, hắn dùng pháp thuật Ma Môn song tu, đã sớm là một con tiểu quỷ rồi.”
Tề Dao cụp mắt, nói khẽ: “Hắn cũng không muốn như vậy, lúc hắn ở cùng với ta, hắn là người tốt. Ta không muốn thấy hắn chết một cách khó hiểu.”
Nam nhân kia trầm giọng nói: “Diệt trừ được Khôi Lỗi cung thì sẽ không còn nhiều người bỏ mạng như vậy nữa, nhiệm vụ của ngươi chính là lặng lẽ tiến vào trong Khôi Lỗi cung, cung cấp tình báo cho Kiếm Môn ta, để tìm được thời cơ, trực tiếp làm một lần hành động, triệt để hủy diệt cái Khôi Lỗi cung này!”
Tề Dao nói: “Ta biết, có rất nhiều sư huynh sư tỷ sư muội đều làm chuyện giống như ta.”
Nam nhân kia lại nói: “Mà nhiệm vụ của ta chính là đưa huyền thạch cho ngươi, đồng thời cũng yểm hộ cho ngươi! Ta có bệnh nan y, tuổi thọ không quá hai - ba năm, chết ở chỗ này coi như là bị ngươi song tu mà chết, cũng coi như có thể che giấu tai mắt của người ta, để cho ngươi thuận lợi trở thành đệ tử chính thức của Bì Ảnh Phong.”
“Sư huynh.”
“Đừng quá đau lòng, người có Địa Huyền Căn như ngươi vốn nên được các sư tôn bồi dưỡng ở Kiếm Môn. Nhưng ngươi lại chủ động tới đây, gánh vác nhiệm vụ hủy diệt Khôi Lỗi Cung, chuyện này đã đủ khiến người ta khâm phục rồi.” Nam nhân kia khẽ thở dài, cũng không nhiều lời nữa, sau đó trong bóng tối lại truyền đến một tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Chỉ thấy trước ngực nam nhân nọ là một mảnh máu thịt đầm đìa, nhưng trong đó lại rơi ra mấy viên đá kỳ dị. Cao quý và tinh khiết như ngọc, lạnh lẽo và trong trẻo như tuyết, tỏa ra ánh sáng huyền bí và tinh tế.
Đây là huyền thạch.
“Đại Trụ ca, Nhị Nữu tỷ, các ngươi có ý gì? Trời tối không thể trở về núi, chúng ta ở tạm dưới chân núi, đã nói là trời vừa sáng thì cùng nhau lên núi, bây giờ các ngươi định làm gì?”
“Đừng tới đây!”
“Tại sao có thể như vậy được?”
Trong một doanh trướng bí mật dưới chân núi Bì Ảnh Phong, hơn hai mươi tên tạp dịch đang khẩn trương nhìn quanh, nhưng ngoại trừ rừng rậm san sát đen thui, xung quanh bọn họ chỉ còn lại những tên đại hán cường tráng đang giơ đuốc. Những đại hán vạm vỡ kia ban ngày dựng sạp bán hàng ở chợ, nhưng bây giờ lại lao tới bao vây đám người Đại Trụ, Văn Nhị Nữu.