Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 9. Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (9)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tôi thì có gì mà phải thất vọng.” Khang Mại hếch cằm: “Sao bọn họ lại cung cấp cho cô thức ăn ngon như vậy? Cái này ăn được hả?”

Ngân Tô: “Đền bù tổn thất.”

Tuy dáng người Khang Mại to lớn thô kệch thật nhưng anh ta cũng không ngốc, nhanh chóng hiểu được ý của Ngân Tô, “Cô loại bỏ được hiểm nghi rồi?”

Nhưng mà…

Những người khác thấy hiềm nghi của mình được loại bỏ là đã cảm tạ trời đất lắm rồi mà cô lại còn tâm tư đòi bồi thường cho mình.

Ngân Tô tùy ý đáp một tiếng, tiếp tục hăng hái chiến đấu với đống đồ ăn của mình.

Lâu lắm rồi cô không được ăn thức ăn bình thường như vậy, trong cái phó bản tân thủ kia… Thôi được rồi, nghĩ lại mà hãi.

“Cô bị mang đi đâu thế? Có phát hiện ra được gì mới không?”

“Có một vài bí mật phải tự mình tìm ra mới thú vị…”

Vì bọn họ không hợp tác với nhau nên Khang Mại rất có giác ngộ nói: “Trước đây viện điều dưỡng này từng xảy ra một vụ thảm sát.”

“Nghe đồn có một nữ sinh mắc bệnh về tâm lý bị đưa vào đây, người nhà cô ta nhiều lần muốn gặp nữ sinh này nhưng lần nào viện điều dưỡng cũng dùng cớ tinh thần người bệnh không ổn định, không chịu được kích thích để từ chối.”

“Hình như người nhà của nữ sinh kia cũng tin vào lời giải thích của viện điều dưỡng, cũng có thể là do họ chẳng thật sự quan tâm tới nữ sinh kia nên sau đó số lần tới thăm dần ít đi. Đến tận khi anh trai của nữ sinh này xông vào viện điều dưỡng tạo ra một vụ thảm sát dã man khiến 13 nhân viên y tế thiệt mạng.”

Đây là manh mối chiều nay anh ta tìm được.

Ngân Tô nhìn anh ta một cái, chậm rãi rút dưới mông ra một quyển số ghi chép cũ kỹ ném lên bàn.

Khang Mại mở ra liền nhìn thấy một hàng chữ.

[Nhật ký điều tra viện điều dưỡng]

Khang Mại nhìn Ngân Tô rồi tiếp tục lật qua trang sau.

Bên trong viết rất nhiều thông tin điều tra được về viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng này thành lập năm 1920, do một người nước ngoài rót vốn đầu tư, chủ yếu là phục vụ cho một số kẻ lắm tiền nhiều của.

Ngoại trừ điều tra về bối cảnh thì bên trong còn có không ít thông tin về một vài nhân viên y tế của viện.

Khang Mại nhìn thấy có vài cái tên khá quen, mấy cái tên này từng xuất hiện trên quyển sổ giới thiệu viện điều dưỡng anh ta tìm được.

Nội dung đằng sau còn đề cập tới ‘Những người mất tích ở viện điều dưỡng’. Bọn họ đều vào viện điều dưỡng vì bệnh tật nhưng sau khi vào thì lại không còn tin tức gì nữa.

Mà những người mất tích phần lớn đều là người có gia cảnh không tốt.

Thậm chí còn có rất nhiều gia đình thấy viện điều dưỡng không hỏi bọn họ đòi phí điều dưỡng cũng mặc kệ không thèm để ý luôn.

Một viện điều dưỡng chuyên phục vụ cho người giàu tại sao lại thu nhận những người bệnh gia cảnh không tốt?

Mà những người này đều mất tích.

[Tôi phát hiện ra một bí m…]

Chữ kia còn chưa kịp viết xong, đằng sau bị kéo dài ra thành một đường thẳng.

Hàng chữ này viết rất ẩu như là được viết ra trong tình trạng rất khẩn cấp nhưng còn chưa viết xong đã bị ép dừng.

Lật tiếp sang trang sau thì thấy không còn gì nữa.

Mà có vẻ quyển sổ này đã có từ rất lâu trước kia rồi.

Khang Mại: “…”

“Đây là ghi chép của người đó? Cái người phóng viên kia sao?”

Ngân Tô thuận miệng đáp: “Chắc thế.”

Cô bị y tá trưởng kia mang xuống một căn phòng dưới lòng đất rồi bảo cô chờ trong phòng, nói nếu cô không phải phóng viên thì có thể an toàn ra ngoài.

Trong căn phòng kia có rất nhiều đồ vật lộn xộn, vừa bẩn vừa loạn, dưới nền đất còn có những vết máu khá cũ.

Cô đợi bên trong được một lúc thì chợt cảm giác có một cơn gió lạnh thổi tới, sau đó bắt đầu xuất hiện những vị khách… À không, những người bạn phi nhân loại.

Cô muốn đi ra ngoài còn bọn họ lại muốn cô ở lại căn phòng kia làm khách.

Thế nên hai bên tiến hành một cuộc gặp gỡ không quá hảo hữu.

Khang Mại càng tò mò: “Thế cô đi ra ngoài kiểu gì?”

Cô đã loại bỏ hiềm nghi nhưng vẫn chưa tìm ra được ‘Phóng viên’, rất có thể sẽ tiếp tục bỏ phiếu, mà người tiếp theo được chọn chắc chắn chính là anh ta.

Cho nên hỏi thăm cách ra ngoài là việc vô cùng quan trọng.

Ngân Tô kỳ dị cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tôi có một người bạn rất nhiệt tình hiếu khách nên mời bọn họ đi làm khách.”

Khang Mại: “?”

Nhiệt tình hiếu khách? Bạn?

Giết?

Ngân Tô không có ý định giới thiệu người bạn nhiệt tình hiếu khách kia của cô, Khang Mại cũng rất thức thời không hỏi tới, anh ta cũng đã hiểu qua được cách cô rời khỏi đó rồi — chiến thắng bằng vũ lực.

Khang Mại: “Cô tìm được quyển sổ này trong căn phòng kia à?”

“Tất nhiên là không phải rồi.”

Sau khi ra ngoài, cô tìm được quyển số này trong một căn phòng khác.

Khang Mại nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Bí mật lớn này rất có thể là thông tin then chốt để chúng ta qua được phó bản, nhưng phải đi đâu để tìm manh mối này đây?”

Ngân Tô đã ăn xong, ngả người lên ghế sofa. Nghe thấy vấn đề của Khang Mại, cô nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Tìm anh ta rồi hỏi là biết thôi.”

“?”

Cô đừng có mà hoang đường như vậy!

* * *

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng tối, từ cửa sổ nhìn ra, hai tòa nhà khác là một mảnh đen kịt, không chút ánh sáng.

Khu nội trú trở thành nơi duy nhất có ánh sáng.

Đúng mười giờ, đèn tắt.

Làm khu nội trú ngay lập tức rơi vào trong bóng tối, rõ ràng một giây trước còn có thể nghe được giọng nói của những người đi lại trên hành lang nhưng một giây sau tất cả âm thanh đều biến mất, yên lặng đến mức khiến con người ta cảm thấy bất an.

Lúc này Ngân Tô đã nằm trên giường, cô đang lau chùi con dao làm bếp kia, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên gương mặt đang cười tủm tỉm của cô gái làm nổi bật lên sự quỷ dị nhưng lại không kém phần quyến rũ đầy ma mị.

Cô như một thợ săn ẩn núp trong bóng đêm, đang chờ đợi con mồi thuộc về mình.

Đồ điên…

Khang Mại nổi da gà khắp người, quay lưng về phía Ngân Tô.

Ngẫm lại lại thấy không đúng, đưa lưng về phía một người xa lạ như vậy quá nguy hiểm, thế là anh ta chỉ có thể đổi tư thế, nằm ngang ra.

Rõ ràng anh ta cảm thấy mình không buồn ngủ nhưng nằm được một lúc cơn buồn ngủ lại đột nhiên ập đến, mí mắt bắt đầu trở nên nặng nề.

Không được ngủ…

Khang Mại cắn đầu lưỡi, muốn làm bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng cơn đau không làm Khang Mại tỉnh táo lại được bao nhiêu, anh ta muốn đứng dậy nhưng dường như cơ thể không còn là của anh ta nữa, nó dần trở nên nặng nề và không thể kiểm soát.

Anh ta thấp thoáng nhìn thấy trên trần nhà có một cái bóng màu trắng.

Cái bóng trên trần nhà rũ xuống càng lúc càng gần… Cảm giác âm u lạnh lẽo như một cơn thuỷ triều ập đến, bao phủ lấy Khang Mại làm anh ta cảm thấy ngột ngạt và hoảng sợ.

【Đinh gỉ: Đây là một cái đinh đã bị gỉ, bị nó đâm phải sẽ có nguy cơ nhiễm trùng, đương nhiên cũng có thể không. 】

【Giới hạn sử dụng: Mỗi phó bản có thể sử dụng một lần. 】

“Hít…”

Khang Mại sử dụng đạo cụ xong thì đột nhiên bật dậy.

Ý lạnh thấu xương rút đi.

Ánh trăng lặng lẽ chuyển động trong phòng, yên bình tĩnh lặng.

“Anh làm gì thế?”

Khang Mại đau đớn che lại chỗ đùi bị đinh đâm trúng, quay đầu nhìn về phía đối diện: “Cô không buồn ngủ?”

“Không buồn ngủ.” Giọng của bạn cùng phòng với anh ta nghe không hề có chút mệt mỏi mà lại còn hưng phấn: “Anh mệt à?”

Khang Mại: “…”

Anh ta có cảm giác rằng nếu mình nói mệt, cô sẽ lập tức đem mình ra giải phẫu.

Lúc này Khang Mại mới phát hiện Ngân Tô đang nằm nhưng lại mặc áo gió.

Khang Mại: “…”

Khang Mại nhìn đồng hồ trên tường, mười một giờ?

Qua một tiếng rồi?

Anh ta cảm thấy mọi việc chỉ mới diễn ra trong vài phút.

“Vừa rồi cô…” Khang Mại cân nhắc rồi lên tiếng: “Có nhìn thấy thứ gì không?”

“Ọe…”

“Cái này… Cái này thì ăn kiểu gì?”

“Đây là thịt sống đó, nhìn buồn nôn quá đi mất, với lại nhìn thịt này thật sự rất giống…”

“Quá ghê tởm!”

“Đừng nói nữa, tôi sắp nôn rồi.”

Đừng nói đến mấy người mới lần đầu vào phó bản, tố chất tâm lý không tốt mà ngay cả Khang Mại cũng phải nhíu mày nhìn đồ ăn trước mặt, rõ ràng anh ta không thể chấp nhận nổi.

“Mạc tiên sinh, không lẽ chúng ta thật sự phải ăn những thứ này hả?”

“Không ăn… Thì sẽ như thế nào?”

“Tôi cũng không muốn ăn cái này.”

Mùi máu tươi tanh nồng tỏa khắp bàn ăn, máu thịt đỏ tươi hình thành lên một sự đối lập vô cùng rõ rệt với sắc mặt nhợt nhạt của người chơi.

Vào đúng lúc này, Ngân Tô, người vẫn luôn bất động đột nhiên cầm dao nĩa trên bàn lên giữ thịt trong đĩa bắt đầu cắt.

Con dao sắc bén dễ dàng cắt rời miếng thịt đầy máu kia ra, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy có máu chảy ra ngoài.

Mọi người: “!”

Tuy Ngân Tô vẫn nhìn thấy nó là miếng thịt đẫm máu nhưng vừa rồi cô sử dụng giám định vạn vật xem thử thì thấy kết quả là thịt bò chín.

Những thứ khác trên bàn cũng đều là thức ăn bình thường.

Chỉ có bát canh cá kia, giám định cho ra một dấu【?】đỏ thẫm to đùng, rõ ràng không phải vì vượt quá khoảng cách mà là vì hiện tại nó không thể giám định được.

Có lẽ cái thứ đồ chơi này còn phải thăng cấp…

Kỹ năng rác rưởi!

Ngân Tô mặt không đổi sắc cắt một miếng thịt, dùng nĩa đưa tới bên miệng. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, mùi vị… Cũng rất khó tả.

Nhưng chỉ cần không bị NPC hạ độc và so với một số nguyên liệu nấu ăn không nên xuất hiện trên bàn ăn thì mùi vị kia cũng chẳng đáng là gì.

Bản thân nó là thịt bò chín, thứ bọn họ nhìn thấy cùng với mùi bọn họ ngửi được hiện giờ chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt của trò chơi mà thôi.

Ngân Tô ăn được nhưng những người khác lại không chịu được, giờ nhìn thấy cô ăn như vậy, cảm giác buồn nôn hoàn toàn bao trùm bọn họ.

“Ọe!”

“Biến thái.”

“Sao cô ta nuốt trôi được thứ này vậy!”

“Tôi sắp điên rồi, cô ta thật sự là một tên biến thái, cái này mà cũng dám ăn.”

“Đánh chết tôi cũng không ăn cái thứ này…”

So với những người khác không thể chấp nhận nổi thì Khang Mại nghĩ đến gì đó, cuối cùng cũng cầm dao nĩa lên bắt đầu cắt thịt, cố chịu mùi máu tanh nồng nhai vài cái rồi nuốt xuống.

“Sao anh ta cũng ăn được vậy…”

“Không lẽ chúng ta thật sự phải ăn những thứ này sao?”

Mạc Đông liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả bệnh nhân đều cúi đầu ăn, thức ăn trong đĩa bị bọn họ nhanh chong ăn hết, miệng dính đầy dầu mỡ.

“Mọi người cứ ăn đi.” Cuối cùng Mạc Đông hạ quyết định.

“Tôi không muốn…” Uông Hiểu Linh lắc đầu, vô cùng kháng cự: “Sao có thể nuốt trôi nổi thứ này, tôi vừa nghĩ đến đã muốn ói rồi.”

“Nhỡ không ăn sẽ kích hoạt quy tắc tử vong thì sao?”

“Vậy sao cô biết không ăn sẽ kích hoạt quy tắc tử vong?”

“…”

“Bát canh cá này trông có vẻ bình thường, hay là chúng ta uống canh đi.”

Canh cá trắng như tuyết đặt trên bàn ăn tỏa ra mùi thơm mê người, đây là thứ duy nhất bọn họ có thể chấp nhận được.

Mạc Đông thấy Ngân Tô với Khang Mại đều không động vào bát canh cá kia liền nhắc nhở những người khác: “Trong một đống đồ không bình thường mà có đồ bình thường thì chưa chắc nó đã là bình thường.”

Lời này nghe có hơi vòng vo nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu.

Bát canh cá này trông có vẻ bình thường nhất nhưng chưa chắc đã an toàn.

Lúc mấy người kia vẫn còn chậm chạp lề mề thì Ngân Tô đã ăn gần xong rồi. Cô không định uống bát canh cá đó, dù sao cái kỹ năng giám định nát kia của cô còn đưa ra dấu hỏi chấm đỏ thẫm to đùng như vậy thì rõ ràng là nó có vấn đề.

Nhưng bát canh này…

Cô liếc nhìn bệnh nhân ở bàn bên cạnh, quyết định phát huy phẩm chất tốt đẹp là phải biết chia sẻ với những người khác. Thế là cô bưng bát canh lên rót thẳng vào bát canh xương đã uống được một nửa của người kia.

Bệnh nhân đang vùi đầu và cơm ngẩng đầu lên, lửa giận vọt lên vành mắt nhưng vừa chạm phải Ngân Tô lại đột nhiên tịt ngòi, thậm chí còn có chút kiêng kỵ rụt cổ.

Anh ta vẫn còn nhớ chuyện hồi nãy Ngân Tô tiện tay giết chết một bệnh nhân.

Mọi người thấy Ngân Tô đổ hết canh mà có thể bình an vô sự về chỗ: “?”

Còn có thể như vậy được luôn hả?

Không biết Ngân Tô rút ra một tờ giấy lau tay ở đâu, lạnh nhạt nói: “Mấy người nhìn tôi cũng vô dụng, tôi không ăn hộ mấy người đâu.”

Mọi người: “…”

Khang Mại cũng ăn gần xong, chỉ còn lại bát canh kia.

Dường như anh ta cũng muốn học theo cách giải quyết của Ngân Tô, thế nhưng anh ta vừa định hành động thì những bệnh nhân xung quanh đột nhiên ăn nhồm nhoàm vài miếng hết cơm, bưng đĩa không lên chạy.

Khang Mại: “…”

【Keng —】

Tiếng chuông lại vang lên.

Sau đó Uông Hiểu Linh hoảng sợ nói: “Sao lại là 12h55?”

Rõ ràng mấy người Mạc Đông cũng biết có giới hạn thời gian ăn cơm, nhưng sao thời gian lại trôi qua nhanh vậy được.

Ngoại trừ Mạc Đông ra thì trước mặt những người khác đều đầy thức ăn, bọn họ hoàn toàn không động đến.

Còn năm phút…

Bệnh nhân trong nhà ăn lần lượt rời đi, ai cũng ăn sạch sẽ thức ăn trên đĩa.

Bọn họ nhìn thấy chỗ cửa ra của nhà ăn có nhân viên đang đứng kiểm tra đĩa, có bệnh nhân chưa ăn xong bị bọn họ bắt đi ngay tại chỗ. Sau đó là tiếng gào thét truyền ra từ sâu trong nhà ăn, những người khác nghe thấy vậy da đầu liền run lên.

Có lẽ ăn hết những thứ này sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ nào đó.

Nhưng không ăn…

Bọn họ sẽ ngay lập tức được trải nghiệm hậu quả đáng sợ.

Kéo dài thời gian với thực hiện ngay lập tức, bọn họ chọn kéo dài thời gian.

Vậy là những người vừa nãy còn la hét kiên quyết không ăn phải chịu đựng mùi vị khó nuốt nhắm mắt lại bắt đầu nhét thức ăn vào miệng.

Nhưng còn chưa nuốt xuống dạ dày đã bắt đầu kháng nghị, hoàn toàn không thể tiếp nhận những thức ăn này, ăn vào bao nhiêu là nôn ra bấy nhiêu.

Ngân Tô cảm thấy cảnh tượng trên bàn quá ghê tởm, cô thực sự không nhìn nổi nữa, bưng đĩa đi.

Khang Mại đi theo sau cô, đợi cô nộp đĩa lui ra sau liền thấy bát canh của Khang Mại đã thấy đáy.

Nhân viên nhà ăn kiểm tra đĩa rất cẩn thận, thậm chí ngay cả đáy đĩa cũng lật qua lật lại kiểm tra, cuối cùng tỏ vẻ vô cùng thất vọng, còn oán giận trừng mắt nhìn Ngân Tô với Khang Mại một cái, dường như đang trách bọn họ tại sao lại ăn sạch sẽ như vậy.

Ngân Tô không chịu yếu thế trừng lại, ngữ khí bất thiện: “Trừng cái gì? Cẩn thận tôi móc mắt anh ra đấy.”

Nhân viên nhà ăn: “…”

Khang Mại: “…”

【Keng -】

Tiếng chuông vang lên.

Đúng mười ba giờ.

Nhân viên vừa mới thất vọng ánh mắt lập tức sáng lên, tham lam đảo qua đảo lại những chỗ có bệnh nhân chưa đi trong nhà ăn, cuối cùng ánh mắt tập trung lên đám người chơi Mạc Đông.

“Sao lâu vậy rồi còn chưa ăn xong? Là do thức ăn chúng tôi nấu không ngon sao? Sao mấy người có thể phí phạm tâm huyết của chúng tôi như thế chứ…” Nhân viên nhà ăn nở một nụ cười rất dọa người, đi nhanh qua đó.

Ngân Tô đồng cảm với mấy bạn đồng hành của cô một giây, sau đó mặt không cảm xúc rời đi.

Lúc Khang Mại đi ra đã không nhìn thấy bóng dáng Ngân Tô đâu, anh ta quyết định đến chỗ khác tìm manh mối.

* * *

Khang Mại cho rằng Ngân Tô sẽ đi tìm chìa khóa phòng hoặc manh mối khác, ai ngờ lúc về phòng liền phát hiện ra vị này đang nằm trên giường đắp một chiếc chăn hoàn toàn không có trong phòng trước đó ngủ ngon lành.

Trong phòng còn có thêm không ít đồ dùng hàng ngày.

Dưới gối cô có một con dao làm bếp bóng loáng… Dao làm bếp? Dao? Dao? Dao?

Dao ở đâu ra vậy?

Sau khi nhà ăn bên kia làm việc xong, anh ta có quay trở lại xem nhưng phòng bếp của nhà ăn hoàn toàn không có bất cứ dụng cụ cắt gọt nào cả.

Khang Mại vừa vào Ngân Tô liền tỉnh, cô kéo chăn xuống, thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái sau đó ngồi dậy, với lấy cái áo khoác bên cạnh mặc vào.