Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhìn qua, căn bản không phải nhân loại kia, mà là tiểu yêu giữ cửa.

Nó tựa hồ gặp phải pháp thuật gì đó, hai tròng mắt đều đã lồi ra như sắp chín, còn có một con mắt khác bị một loại binh khí sắc bén xuyên thủng.

Triệu đồ tể nỉ non, sau đó mất khống chế kêu to:

- Không!!!

- Thịt của ta!!!

- Phế vật!"

Hắn gần như bóp nát đầu tiểu yêu quái đó, sau đó đứng bật dậy, xoay người bước nhanh ra ngoài. Vào lúc này, trong đáy lòng hắn căn bản không còn chút cẩn trọng nào với phường chủ, không còn trách nhiệm dâng lễ vật gì, chỉ có si dục thuần túy nhất.

Trên người Triệu đồ tể quấn quanh một luồng khí đen, cảm nhận được mùi hương còn sót lại, hắn không quan tâm gì nữa, ngay cả căn nhà đang cháy cũng chẳng buồn để ý.

Chỉ lo đuổi theo mùi hương loáng thoáng kia mà chạy.

Nhưng cuối cùng mùi hương này vẫn lan đến căn nhà kia, đồng thời gián đoạn tại nơi liệt hỏa đang bùng cháy dữ dội. Triệu đồ tể tự nhiên nghĩ rằng, cho dù là yêu quái Ngạ Quỷ cấp thấp nhất thì lực lượng và tốc độ cũng vượt xa người bình thường.

Dù tiểu yêu bình thường không thể cảm nhận chính xác được nguồn gốc mùi hương, ít nhất cũng nhận ra là người.

Người kia có khả năng cao là lúc chạy ra ngoài bị những tiểu yêu quái không rõ sự tình bắt được, sau đó xé ra ăn thịt.

Nghĩ đến thịt người thơm như vậy liền bị xử lý như thế.

Triệu đồ tể đỏ cả mắt.

Bất chấp tất cả xông vào trong đám cháy, gào thét, cắm đầu chạy vào la lên:

- Con mẹ nó, loại thịt ngon này phải hấp, phải luộc nước trong, đám ngu xuẩn không biết ăn này các ngươi!!!

- Đại ca, bên kia là đám cháy.

- Cút ngay!

Hắn đẩy yêu quái đang muốn ngăn cản mình ra, trực tiếp xông vào trong đám cháy, không màng đến đau đớn mà yêu thể Ngạ Quỷ phải chịu đựng trong liệt hỏa, hắn điên cuồng xông tới, chạy tới nơi mùi hương bị gián đoạn, cũng chính là phòng bếp, trông thấy thịt vụn còn sót lại bên trong cối đá khiến lòng hắn tan nát.

Hắn nhào tới, hai tay bốc thịt nát nhét vào miệng, hung hăng nuốt xuống.

Một tiếng rên nhẹ.

Sự phản phệ khi Ngạ Quỷ cắn nuốt đồng loại nhất thời trùng kích tâm thần hắn, khiến thân thể hắn lập tức run rẩy, gân xanh trên trán nổi lên giật giật điên cuồng, thống khổ kịch liệt khiến hắn suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Hắn ngây người ra một chút, rồi sau đó lại cuồng hỉ cười phá lên:

- Ha ha ha, không phải thịt của hắn!

- Không phải!

- Ha ha ha ha, quá tốt rồi! Lang quân, ngươi chưa biến thành đồ ăn.

"Khụ, phì phì phì phì!"

Hắn dùng sức nhổ hết thịt Ngạ Quỷ trong miệng ra, giãy dụa đứng dậy. Thế lửa của đám cháy này đã sớm bùng lên, lửa đã bùng cháy, dựa vào những thùng nước trong tay đám yêu quái kia muốn dập tắt ngọn lửa này, gần như là nằm mơ giữa ban ngày.

Triệu đồ tể vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng nhìn thấy giữa đám cháy còn có một con Ngạ Quỷ giãy dụa không chết, vì vậy không màng đến bản thân, chạy đến nơi có lửa cháy mạnh nhất, vươn tay túm cổ yêu quái nọ nhấc lên, quát hỏi:

- Người kia đâu?

- Cái gì, người nào?!

Hai cái tát tai bốp bốp giáng xuống, hắn hỏi lại:

- Vừa rồi có ai đi qua?!

Yêu quái kia bị đốt gần chết, chỉ chỉ phương hướng:

- Chạy, chạy ra ngoài rồi!

Triệu đồ tể trực tiếp ném con yêu quái đó ra ngoài, tránh cho nó bị thiêu chết, hai tay hắn đan chéo vào nhau, cứng rắn chống đỡ thế lửa dữ dội đang như đổ dầu mà chạy ra bên ngoài, trong lòng lo lắng vô cùng, chỉ sợ Chu Diễn đã chạy thoát.

Không biết tại sao, mùi thơm kia không còn nữa.

Nếu Chu Diễn chạy mất, bị yêu quái khác bắt được thì làm sao bây giờ?!

```

```

Bọn họ không hiểu được ăn, phung phí của trời làm sao bây giờ!

Trong lòng lo lắng bực bội, nhưng lại không biết tìm ở nơi nào, giống như một con ruồi không đầu, ngay lúc này, Triệu đồ tể bỗng nhiên nghe được, một tiếng bén nhọn,không giống người, kêu lên:

- Có người, không ——

- Cừu thịt! Là dê thịt!!

- Có dê thịt phải chạy!!!

...

Trong tiếng gào thét thứ hai của người kia.

Chu Diễn đã nhấc chân lên.

Cho ngươi mặt mũi rồi!

Một cước trực tiếp tung ra đá vào bụng người nọ, đau đến mức hắn lập tức ngừng nói, Chu Diễn còn muốn bổ sung một chút, chợt nghe thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, trước mắt người kia tối sầm, đùng một tiếng nằm sấp ở đằng kia không nhúc nhích.

Lý Tri hơi nhỏ tuổi cầm một cây gậy gỗ lớn không biết từ đâu ra.

Nàng nhìn về phía Chu Diễn, bỏ gậy gỗ xuống. Đang muốn giải thích.

Chu Diễn trực tiếp bắt lấy Lý Tri Vi chạy như điên ra ngoài, lúc đi ngang qua hung hăng đạp tên kia một cước, sau đó khen ngợi:

- Lý Tri Vi, làm tốt lắm!

Lý Tri hơi chớp chớp mắt.

"Hừ hừ."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng răng rắc, sau đó một cỗ sóng nhiệt gần như là bay nhào tới, Chu Diễn cũng có thể cảm giác được nhiệt lượng phía sau, Triệu đồ tể trực tiếp phá vỡ căn phòng đang cháy mãnh liệt kia, cất tiếng cười to, kêu quái dị nhào tới:

- Lang quân!

- Tìm được ngươi rồi!!

Lúc này Triệu đồ tể đã trải qua mất mát, lại lần nữa tìm được, dưới sự cuồng hỉ, ham muốn ăn uống đã vượt qua tôn ti cấp bậc gì khác, ánh mắt phiếm hồng, chỉ nghĩ nhất định phải ăn một miếng.

“Chỉ một ngụm!”

“Ta đã ăn qua trăm ngàn loại thịt người, người tốt như vậy, thế nào cũng nên có một ngụm của ta.”

Mà trước lúc này, đám yêu quái vốn đang bận rộn cứu hỏa đã nhào tới.

Tứ chi bọn họ chống xuống đất rồi vùng lên nảy nhảy với tốc độ cực nhanh lao tới từ phía trên, trái phải, Chu Diễn chỉ chạy ra năm bước đã sắp bị đuổi kịp, mấy lần trước đó hắn gần như đều là ám toán, thật không ngờ Ngạ Quỷ lại là yêu quái am hiểu tốc độ.

Chỉ trong nháy mắt này, chênh lệch giữa tố chất thân thể của yêu quái và con người, hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Trái tim Lý Tri Vi đập thình thịch.

Sau đó nàng rất nhanh liền ý thức được.

Không phải, đó không chỉ là nhịp tim của nàng.

Còn có tiếng tim đập từ bàn tay thiếu niên đối diện truyền đến.

Trong hoảng hốt, thời gian đều kéo dài, thanh âm, màu sắc đều bắt đầu rút đi.

Trong trang viên nơi phường thị Yêu tộc có đèn lồng xanh trắng lạnh lẽo, yêu quái nhào tới với mặt mày dữ tợn. Một thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu đang kéo mình bỏ chạy. Trong tiếng lửa cháy bừng bừng, nhà gỗ sụp đổ, hắn dùng sức chạy như điên trên con đường chật hẹp.

Hình ảnh và kinh nghiệm như vậy, giống như là giai thoại.

Có lẽ mãi mãi cũng không thể quên được.

Mấy con Ngạ Quỷ vồ tới, lộ ra bản tướng và răng nanh.

Chu Diễn cắn chặt hàm răng.

Bỗng nhiên, ngọc phù sáng lên.

“Oanh!!!!”

Lưu quang màu vàng từ trên trời rơi xuống trong nháy mắt, giống như mặt trời chiếu khắp bốn phương, binh khí nặng nề vung vẩy, yêu quái nhào tới, yêu quái tới gần chỉ trong nháy mắt đã hóa thành thịt nát, sau đó bị một cỗ khí tức mãnh liệt chấn động quét ngang, đánh bay.

Ngay cả bùn đất dưới chân, đá vụn đều lập tức bị san bằng.

Mặt đất một mảnh bằng phẳng. Phía sau Chu Diễn và Lý Tri Vi có thêm một người.

Mặc Thiên Vương khải màu vàng, tay cầm chiến đao cán dài, áo choàng đỏ tươi xoay tròn, răng nanh sư tử nuốt eo, bát quái màu ngọc rủ xuống, khí diễm mãnh liệt, quý giá giống như là Thiên Thần khiến bầy yêu kinh sợ.

Ánh mắt của thiên binh giáng xuống từ trên trời này đầy uy nghiêm, đảo qua bầy yêu, Chu Diễn. Sau đó nhìn về phía Lý Tri Vi mà hành lễ.

- Thiên ngưu vệ Bùi Huyền Báo.

- Gặp qua quận chúa.

Dịch và Biên: Khangaca