Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vô tri vô giác.
Đầu óc trống rỗng.
Suy nghĩ của Chu Diễn gian nan hội tụ, cuối cùng ký ức còn sót lại vẫn chưa thể trở về, chỉ nhớ rõ trước đó có một nhóm người đi bộ lạc ở núi sâu gần Thái Sơn, hắn làm một thành viên của đội cứu hộ tìm kiếm, đang tiến hành tìm kiếm cứu giúp, sau đó liền không có ấn tượng gì.
“Là ngựa mất móng trước, đạp hụt ngã xuống rồi?”
“Mẹ luôn nói ta là đứa nhỏ cầu xin chỗ Thái Sơn nương nương, không cho ta lên Thái Sơn.”
“Nhưng ta cũng không có đi Thái Sơn chủ phong.”
“Hơi nóng thì phải…”
Ý niệm trong đầu rối bời.
Hắn tựa hồ là nằm thẳng ở trên một cái xe đẩy tay, chỉ có thể ngửa đầu nhìn bầu trời chật hẹp, có thể là đại nạn không chết, mặc dù thân thể hắn hơi cứng ngắc và đau nhứcnhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm tư ngẩn người, cảm thấy bầu trời rất xanh, đều có thể so sánh với thảo nguyên.
Xe đẩy tay kéo hắn đi về phía trước, đồ vật nhìn thấy trong mắt cũng đang không ngừng biến hóa.
Mặt đất gập ghềnh, xe đẩy tay nhấp nhô.
Xương cốt đau.
Xung quanh có vài người đi ngang qua chào hỏi với người kéo xe, nhìn thấy Chu Diễn co quắp, liền kinh ngạc nói:
- Tìm được rồi?
- Ân, vận khí tốt, hôm nay cảm thấy ngủ sớm không có ý nghĩa, liền đi lòng vòng, mới tìm được người té xuống từ trên núi.
Thanh âm nói chuyện với nhau giống như là một loại phương ngôn nào đó, nhưng Chu Diễn lại có thể nghe hiểumột cách kỳ diệu.
Những người này nhìn Chu Diễn, nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng chỉ cảm khái một tiếng:
- Vận khí thật tốt.
“Đúng vậy, vận khí thật tốt.”
Bản thân Chu Diễn cũng cảm thấy, trượt chân lăn xuống từ trên núi còn có thể sống sót thì phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh.
Thẻ tín dụng của Thái nãi nãi ở chỗ Diêm La Vương sợ là sắp bốc khói rồi.
Thân thể Chu Diễn lắc lư không thôi, chỉ có thể suy đoán, đại khái là nghĩ cách đội ngũ cứu viện tìm được mình, lại vận chuyển ra bên ngoài từ trong khe suối, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng sống lại, cha mẹ hẳn là quá lo lắng.
Mẹ hắn sẽ khóc đến khô nước mắt.
Tính tình nàng mềm yếu, động một chút lại khóc.
Không biết bọn họ nhìn thấy mình trở về sẽ có cảm giác gì.
Về phần những bằng hữu bị tổn hại kia.
A... Đỉnh núi quay cuồng, góc áo hơi bẩn.
Chu Diễn thả lỏng tâm trạng, xưa nay hắn tâm lớn, không có mục đích đi nghĩ chút chuyện thượng vàng hạ cám, hơi có chút mong đợi mau về nhà, hắn muốn nói chuyện hỏi đối phương muốn một cái điện thoại báo bình an cho người nhà, nhưng mà thân thể quá mệt mỏi, hé miệng chỉ nói ra tiếng như muỗi kêu.
Xe đẩy tay bỗng nhiên dừng lại.
Phía trước tựa hồ có một cái bóng phủ xuống che khuất ánh mặt trời dần dần dâng lên, Chu Diễn hơi thoải mái chút, nằm ở nơi đó híp mắt, từ góc nhìn có thể nhìn thấy tựa hồ là một cửa hàng.
Là loại trang hoàng rất cầu kỳ, rèm buông xuống tinh mỹ, theo gió lắc lư, bóng râm đánh vào trên mặt Chu Diễn, phần đuôi rèm làm tinh xảo, phân ra khe hở khẽ động theo gió, ánh mặt trời cùng bóng râm tạo thành khoảng cách tuyệt vời.
Loảng xoảng!
Hai khúc gỗ trên xe đẩy tay đập xuống đất một cái, xe đẩy tay đập mạnh vào ót, rắc một tiếng. Chấn động đến mức khiến đầu óc Chu Diễn ong ong.
Có người lớn giọng cười hỏi:
- Là Vương Xuân à, mua thịt sao?
- Hôm nay những thịt này đều là vừa làm thịt, máu đều đã dọn dẹp sạch sẽ, thử một chút chứ?
Giọng nói hòa khí cười hồi đáp:
- Ừm, gần đây trong nhà có bệnh, mua chút thịt trở về bổ sung dinh dưỡng.
- Hắc, là đạo lý này, vậy thì muốn mua gì?
Vương Xuân nói:
- Ba cân thịt mỡ thượng hạng, thêm nửa cái đùi, lá hoành thánh, sinh bệnh dù sao cũng phải dưỡng thương.
- Ha ha, được.
Ông chủ quán kia ngược lại rất nhiệt tình, Chu Diễn nằm ở nơi đó, nghe thấy tiếng rút đao cắt thịt của ông chủ kia, động tác ra tay tương đối lưu loát, cuối cùng đặt một gói thịt lên thớt, thân thiện nói:
- Là tiền mặt, hay là ghi sổ gán nợ.
- Tiền mặt đi.
- Vậy thì con số này.
- ... Tại sao lại tăng rồi?
- Trước mắt chỉ có cái giá này.
- Vậy ghi sổ đi.
- Quẻ nợ? Không được!
- Không được? Vì sao không được!
- Đương nhiên không được, lão huynh của ngươi đã ghi mấy quyển lớn, thịt ở hàng thịt cũng không phải gió lớn thổi tới, quan hệ của chúng ta tốt cũng không thể cho ngươi ăn uống chùa như vậy, hôm nay trùng hợp, không bằng kết sổ.
- Đến, ta cho ngươi xem sổ sách, mỗi một bút ta đều có viết.
- Ngươi, ngươi ——
Âm thanh lốp bốp, hình như là đang tính toán bàn, còn có âm thanh lật xem sổ sách.
Chu Diễn nghe hai người này giao lưu, nghĩ xem tình huống kinh tế của vị ân nhân này không phải rất tốt thì phải, thịt phải ghi nợ, bất quá lão bản này còn khá tốt, trong thời hiện đại này, loại sinh ý nhỏ như bán thịt này, chỗ nào còn có thể cho ghi nợ chứ.
Nếu đã như vậy, trở về phải cảm tạ ân nhân cứu mạng này một chút.
Ân nhân của Chu Diễn khi nghe ông chủ nói vậy liền gấp gáp:
- Ngươi, còn chưa tới lúc tính tiền chứ, ngươi xem tình huống của ta, ngươi cũng không phải không biết, ta, ta, ta sẽ lấy tiền đưa ngươi sau!
Đồ tể bán thịt nói:
- Ai Ai ai, chúng ta phải nói quy củ, nào có chuyện mua đồ không trả tiền, không quan tâm ngươi muốn làm chuyện gì, cũng không thể lấy thịt của ta miễn phí được.
- Hoặc là lấy dê ngươi nuôi để gán nợ, hoặc là cũng đừng mua.
- Không có đạo lý cho ngươi ăn không.
Người kéo Chu Diễn kia, cũng chính là Vương Xuân hình như rất đau lòng, thịt trên mặt đều co rút, cuối cùng do dự một lúc lâu, nói:
- Được rồi, dê còn chưa được nuôi béo, vốn định nuôi đến năm mới ăn, hiện tại giết thì đáng tiếc, nhưng đổi lại là ngươi thì có thể, ngươi còn phải cho ta một ngàn.
Đồ tể nói:
- Được!
Chu Diễn cảm khái trong lòng, người phía trước bỗng nhiên tránh ra.
Một cái bóng đen xuất hiện, mùi tanh hôi ập tới.
Sau đó là một bàn tay đầy lông tơ, rầm một cái xông tới, nắm lấy cổ áo Chu Diễn mạnh mẽ kéo hắn ta lên, ánh mặt trời đâm vào trong mắt, trước mắt Chu Diễn biến thành màu đen, hắn vẫn nằm đó, bị kéo cao như vậy nên tầm mắt cũng khá hoảng hốt.
Vừa rồi hồn giống như bay ra bên ngoài, bây giờ bị kéo một cái, mới giống như trở về vị trí cũ, thế là hương vị của tất cả màu sắc ở bốn phương tám hướng đều cuồn cuộn tràn vào, ánh mặt trời chói mắt, chó cắn xương trắng chạy dọc theo con đường, sườn núi chữ thập, cây hòe lớn.
Hắn khó thở, nhìn phía dưới.
Trên người chỉ mặc một cái tạp dề vải chiên, râu quai nón, một vết sẹo trên mắt trái của đồ tể mở miệng cười to, trong răng là nước bọt dính nhớp, ánh mắt nhìn Chu Diễn trở nên lập lòe xanh xao.
Bên hông có một cái bàn tính tinh xảo, phía trên còn mang theo dây thừng màu đỏ, sổ sách trên bàn với hàng chữ viết nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Đồ tể nhéo cánh tay Chu Diễn nói:
- Ha ha ha ha ha ha, dê tốt!
Lại tiến đến hít sâu một hơi, tán thưởng:
- Thịt ngon!
- Vương Xuân, vận khí ngươi thật tốt nha!
“?!!!”
“Có ý gì?!”
Chu Diễn không thể thở nổi, may mắn và thoải mái được cứu lúc trước trong nháy mắt biến thành hoang đường thất thố sợ hãi, loại mệt mỏi kịch liệt kia mang đến, tư duy chậm chạp trong chốc lát tản ra, tầm mắt theo bản năng khẽ động nhìn thấy đất hoang xung quanh.
Trong Thập Tự pha chỉ có một cửa hàng thịt.
Rèm cửa hàng thịt treo một hàng cánh tay.
Cánh tay thon dài ưu mỹ, ngón tay mảnh khảnh, móng tay đỏ thẫm, giống như là đầu đuôi của bức rèm phân nhánh.
Theo gió lay động, bóng râm cùng ánh mặt trời chiếu xuống khe hở khẽ hắt vào trên mặt người bị đặt ở trên bàn.
“Thật đẹp nha.”
Sợ hãi tột cùng xông lên, nhưng dưới sự sợ hãilại có một cỗ lửa giận vô danh nổ tung ở đáy lòng Chu Diễn, hắn muốn giơ tay lên, giống như là có loại cảm giác hồi hồn, tứ chi cuối cùng nghe lời, lần này rốt cục nâng lên.
Nhưng bàn tay kia nhỏ hơn rất nhiều, tuy vẫn mặc quần áo của mình, nhưng lại giống như nhỏ hơn rất nhiều tuổi.
Xung kích cực lớn khiến hắn suy nghĩ hơi chậm lại.
Vừa rồi chỉ có người mua thịt và bán thịt nói chuyện, hắn cho rằng chỉ có hai người.
Bây giờ nhìn thấy đằng sau tiệm thịt của đồ tể còn có mười mấy người yên tĩnh đứng ở nơi đó, trên cổ bị một sợi dây cỏ trói lại không dám nhúc nhích, đáy mắt đờ đẫn.
Chỉ trong nháy mắt, một tay đồ tể kia đã kẹp chặt hai cổ tay hắn nhấc lên, khí lực thật lớn, Chu Diễn nhìn một đôi mắt nổi lên màu xanh lục kia đánh giá mình từ trên xuống dưới, đồ tể giơ tay lên lau nước miếng lung tung, vẫn là nói:
- Thịt ngon, thịt ngon!
- Lang quân, ngươi thật là thơm.
Hắn vươn đầu lưỡi, lưỡi đài rất dày, ố vàng, liếm láp lên người Chu Diễn, rồi thở ra mùi hôi thối.
Mặt trời khô ráo nóng bỏng, lá cây cuộn lại, người bị một sợi dây nhỏ trói chặt.
Ngón tay làm bức rèm lay động trong gió.
Trái tim Chu Diễn vì sợ hãi mà điên cuồng nhảy lên.
Thật sợ hãi, thật sợ hãi!
Ta sợ! Ta sợ!
Ta...
Chân phải Chu Diễn theo bản năng nâng lên, sau đó hung tợn đá một cước vào mặt tên đồ tể kia.
Tiếng gầm giận dữ dọa sợ ve kêu.
- Mẹ nhà ngươi!!
Dịch và Biên: Khangaca