Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Giết, cho ta chém chết bọn hắn, một đạo sĩ thúi, một thối con lừa trọc mà dám tới Hoàng phủ gây rối."
Trần Quý nổi giận vạn phần, thân là quản gia, nếu để hai người kinh động đến lão gia, hắn khó tránh tội. Nếu kinh động đến lão phu nhân, sợ đến bị đánh gãy chân.
Đám tư binh này đều được tuyển chọn tỉ mỉ, mang võ nghệ không tầm thường, tâm ngoan thủ lạt, ác nhân chém người như thái thịt.
Lúc này.
"Đạo sĩ thúi, cho gia chết."
Một hán tử mặt mũi dữ tợn, trong tay cầm đại đao sáng loáng, vung đao chém tới phía hắn. Lực đao chìm nặng, người thường gặp một đao này, sợ liền xương cốt đều bị chém đứt.
"Mã đức."
Lâm Phàm cởi đạo bào, phóng thích bản thân, vung rìu lên, giận mắng một tiếng bổ tới.
Ầm vang!
Hán tử kinh hãi, đao trong tay bị chặt đứt, còn chưa kịp phản ứng, rìu thuận thế hạ xuống, lưỡi búa sắc bén chém đứt một cánh tay hắn.
"A..." Hán tử kêu thảm.
Hàng Ma Quyền... Quay Đầu Là Bờ.
Lâm Phàm nắm năm ngón tay thành quyền, một quyền nện vào đỉnh đầu đối phương, đánh lõm đỉnh đầu, khiến nam tử ngã xuống đất giãy dụa thống khổ.
Quy Vô Đại Sư dùng tích trượng đánh bay một tư binh, quay đầu thấy Lâm Phàm thi triển chiêu quyền pháp kia, lập tức cảm thấy quen mắt.
"Đạo hữu, quyền pháp này..."
"Không sai, chính là Chiêu Quay Đầu Là Bờ trong Hàng Ma Quyền của đại sư tặng."
"A..."
Đại sư chấn kinh.
Khá lắm, lão nạp truyền Hàng Ma Quyền cho ngươi là để áp chế lệ khí trong lòng, ngươi lại trực tiếp dùng quyền pháp bạo kích đỉnh đầu người ta, chẳng phải triệt để câu dẫn lệ khí trong lòng ra sao.
"Quyền pháp đại sư tặng quả thật dùng tốt, nhưng muốn nói dùng tốt, vẫn phải xem cái đồ chơi này."
Lâm Phàm vung rìu bổ về phía hán tử đang giãy dụa dưới đất, gió thổi phù một tiếng, lưỡi búa khảm vào mặt đối phương. Lập tức, Lâm Phàm dẫm lên thân thể hán tử, ra sức lưỡi kéo rìu ra dính cùng huyết dịch.
‘Công đức + 0.1’
"Hắc hắc."
Lâm Phàm nhếch miệng cười gằn, nhìn chăm chú tư binh xung quanh, chọn được mục tiêu liền vung búa tiến lên.
"Đám nghiệt súc các ngươi, họa loạn thói đời, nên giết."
Tuy không học qua bất kỳ phủ pháp nào, nhưng với cảnh giới Luyện Khí tam trọng, thân thể Lâm Phàm không yếu, lại học được một tay Hàng Ma Quyền tốt, khí lực càng lớn, chém giết đám tráng hán võ nghệ này, độ khó cũng không cao.
Quy Vô đại sư nhìn Huyền Đỉnh đạo hữu điên cuồng chém người, hắn nhất thời khó nói nên lời, trong lòng chỉ nghĩ, chẳng lẽ môn Thực Khí Bổ Tâm Pháp kia thật tà môn đến thế?
Ngay lúc nghĩ đến những chuyện này, có tư binh đề đao tới, đại sư phản ứng cực nhanh, tích trượng trong tay trọng lực đè xuống, vung nhẹ đã có ngàn cân lực, vừa chạm đối phương liền bị đánh bay cả người lẫn đao.
"Vẫn giải quyết đám nghiệt súc này trước đã."
Đại sư không nghĩ nhiều, vung tích trượng, một kích nổ đầu, máu tươi tại chỗ. Đừng nói thủ đoạn đại sư tàn nhẫn, hành tẩu thế gian mấy chục năm, yêu ma quỷ quái gì chưa thấy, những kẻ này chỉ là nghiệt súc khoác da người mà thôi.
Bất kỳ nhân từ nương tay nào cũng sẽ lâm vào cạm bẫy của đám nghiệt súc này.
Giết, giết, giết.
Diện mạo phật hiền lành trong lòng đại sư triệt để nổi giận.
Lúc này.
"Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây nha."
Một tư binh ngồi liệt dưới đất, sợ vỡ mật nhìn Lâm Phàm mặc áo đen nhuốm máu, tay cầm búa sắc bén đang nhỏ máu, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
"Đạo trưởng, có lời thật tốt nói, thật tốt nói a."
Lâm Phàm nhảy tới trước mặt đối phương, không nói nhảm, vung rìu là một hồi điên cuồng chém.
Khi còn mặc đạo bào.
Hắn đã biểu hiện nội tâm mềm mại nhất, thiện ý lớn nhất ra ngoài, đáng tiếc không ai để ý. Vốn định mang tâm cứu vớt thương sinh cùng các ngươi nói chuyện, có ai tiếp nhận, có ai hiểu?
Về phần hiện tại thì đã muộn.
Hôm nay hắn là đại hiệp hiệp can nghĩa đảm, nhìn hết chuyện bất bình thế gian, giết hết không phải người trên thế gian.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Mặt đất vốn sạch sẽ, giờ tràn đầy huyết dịch cùng vật sền sệt không rõ nguồn gốc.
"Sao lại thế này?"
Trần Quý vốn không kinh sợ, lúc này sắc mặt đã sớm đại biến. Không ngờ một đạo sĩ một hòa thượng lại hung mãnh thế, ra tay càng một cái tàn nhẫn hơn một cái, tư binh đều bị giết sạch.
Hắn không nghĩ ngợi, xoay người chạy, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy dưới chân trống rỗng, cúi đầu nhìn lại, một rìu lãnh quang xoay tròn bay tới, mà bắp chân hắn... Phanh, thân hình không ổn định mà té xuống mặt đất.
Quay đầu nhìn lại, hòa thượng và đạo sĩ đang tiến về phía hắn.
"Đạo trưởng, đại sư, ta..."
Trần Quý hoảng hốt, đưa tay ngăn bọn hắn tới gần, ai có thể nghĩ tới, đạo trưởng không nhìn hắn một cái, đi đến phía sau hắn, nhặt rìu rơi xuống đất lên, rồi đi đến bên cạnh hắn. Không nói nhiều lời, liền nhấc búa chém đứt cánh tay đang nâng lên của hắn.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Ngươi biết bên cạnh ngươi có nhiều nữ tử chết không nhắm mắt, ngày đêm thời thời khắc khắc quay quanh bên cạnh ngươi, nhìn chăm chú ngươi không?" Lâm Phàm buồn bã nói.
Đáng tiếc, Trần Quý không còn tâm trí để nghe, cơn đau từ chi thể đứt lìa khiến tinh thần hắn sụp đổ.
Một bên, đại sư nghe những lời này, bạch mi thoáng run lên, chẳng lẽ vị đạo hữu này cũng có tuệ nhãn?
Thật sự hắn đã thấy được oán khí quấn quanh thân Trần Quý, thật lâu không tiêu tan.
Xem ra vị đạo hữu này còn ưu tú hơn hắn tưởng tượng.
"Đạo trưởng, ta..."
Lời chưa dứt, một vệt hàn quang xẹt qua cổ Trần Quý, một vết máu hiện ra, đối phương một tay bưng cổ, máu tuôn ra ào ạt. Miệng há hốc liên hồi như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
Cuối cùng ngã xuống đất, trừng mắt, chết mà không nhắm mắt.
‘Công đức +0.2’
"Đại sư, yêu nghiệt ở chỗ sâu kia." Lâm Phàm lắc rìu muốn vứt bỏ máu dính trên lưỡi búa, nhưng máu quá nhiều, vung thế nào cũng không sạch.
"Không sai."
Quy Vô đại sư gật đầu, miệng đọc chú ngữ, vòng đồng trên tích trượng vang lên ào ào, một vòng đồng dựng đứng lên, chỉ về hướng đại sư đã nói.
"Đại sư, chờ một lát." Lâm Phàm mặc lại đạo bào.
Tuy áo đen nhiễm máu nhưng không sao, trong mắt hắn, đây không phải máu, đây là chính đạo.
Dù hắn yêu thích sự sạch sẽ, nhưng nếu so sánh máu với chính đạo, thì đó chính là sự thanh khiết, nên hắn thản nhiên chấp nhận.
Đại sư yên lặng nhìn, nếu là trước đây, hắn chắc chắn đã nói điều gì đó, nhưng giờ hắn không muốn nói gì cả. Tình huống của đạo hữu này hơi phức tạp, dù vậy chỉ cần đạo hữu có thể ổn định là được.
Nhưng khi thấy Lâm Phàm tỉ mỉ chỉnh lý đạo bào.
Lập tức hắn như hiểu ra điều gì, lộ nụ cười vui mừng, thì ra là vậy.
E rằng dù hắn không có tặng Hàng Ma Quyền, đạo hữu cũng có thể tự mình áp chế lệ khí trong lòng.
"Đại sư, thỉnh."
"Thỉnh."
Một đạo một phật sóng vai mà đi hướng về chỗ sâu, chỉ để lại đầy đất thi thể đứt tay cụt chân đã được siêu độ.
...
Trong một sân đầy hoa tươi, có tòa đình nghỉ mát, trong lương đình có hai người.
Một vị mặt đã thối rữa, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra là một lão ẩu, người kia chính là Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia nằm nghiêng trên ghế, gối đầu lên đùi lão ẩu, thấp giọng ngâm nga điệu dân ca không tên.
"Gió không thổi, cây không động, tiểu hài ngủ, mẹ thực đối, tiểu hài khóc, mẹ làm việc..."
Tiếng ngâm nga dừng lại.
Trong tầm mắt hắn, ngoài đình viện xuất hiện hai bóng người.
"A Di Đà Phật, thí chủ hà tất phải như thế." Quy Vô Đại Sư miệng niệm phật hiệu, cảm thán.
Hoàng lão gia ngồi dậy, âu yếm liếc nhìn lão ẩu, rồi nhìn về phía bọn họ.
"Không ngờ thời thế m này, vẫn còn kẻ xen vào việc người khác."
"Hoàng lão gia, đây không phải xen vào việc người khác. Thời thế trầm luân, yêu ma hoành hành, ngươi cùng yêu ma Tà Túy hại biết bao người vô tội, chưa từng tự trách sao?" Lâm Phàm nói.
Nói xong, hắn thi triển Công Đức Chi Nhãn.
Thực tướng của Hoàng lão gia khiến người ta run rẩy, vô tận oán niệm bao phủ hắn, một màu đen kịt, thực sự đen kịt, nhưng trong màn đen này có một điểm sáng nhạt không đáng kể.
Còn lão ẩu mặt thối rữa, chỉ còn bộ xương trắng, trong đó một thần hồn đang chịu đựng tra tấn, đau đớn đến không muốn sống.
"Tự trách? Dĩ nhiên ta đã tự trách, nhưng nếu tự trách mà để phụ thân ta vĩnh viễn rời xa ta, ta trăm triệu không làm được. Đạo trưởng, đại sư, thời thế đã thế này, thêm bớt một kẻ như ta cũng chẳng khác gì, cứ để ta tiếp tục như vậy." Hoàng lão gia không tỏ chút sợ hãi hay phẫn nộ nào.
Hắn biết hai người có thể đến được đây, chỉ có vị Hoàng Tiên kia mới đối phó được.
"Ngươi quá ích kỷ, phụ thân ngươi bị ngươi giữ lại trần gian, với lão ẩu đó là một cực hình. Còn có nỗi đau đớn khi phải tận mắt nhìn nhi tử từng bước sa vào tà đạo mà không thể ngăn cản." Lâm Phàm nói.
Bên cạnh, đại sư liếc nhìn Lâm Phàm.
Hắn như muốn nói, đạo hữu nói hay lắm.
Nhưng tính tình chuyển biến mượt mà như tơ lụa thế này sao?
Từ táo bạo, điên cuồng đến giờ ôn hòa khuyên giải thuyết giáo.
Ân…