Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Lục Liễu Sơn Trang sao?" Trang Bất Chu trầm ngâm gật đầu, lập tức lấy ra một nén bạc, ném vào tay Khỉ Ốm, nói, "Chuyện lần này vất vả cho ngươi, đây là thù lao của ngươi. Tuy nhiên bản bộ đầu không hy vọng tin tức về giao dịch hội mà ta hỏi thăm lại truyền ra từ miệng ngươi, nếu để ta nghe được điều gì, cũng đừng trách bản bộ đầu không khách khí."
Dứt lời, ánh mắt hắn liếc nhìn đối phương, tuy bình thản nhưng lại ẩn chứa một tia cảnh cáo không tên.
"Làm sao dám, tiểu nhân tuyệt đối không dám nhiều lời với người ngoài. Yên tâm miệng Khỉ Ốm ta kín như bưng, chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời." Lý Nhị Hầu nghe vậy nhìn nén bạc, ánh mắt sáng lên, lập tức vỗ ngực cam đoan.
"Cho ngươi cũng không dám."
Trang Bất Chu thản nhiên nói.
"Khà khà, bộ đầu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết chuyện này." Lý Nhị Hầu lại lần nữa cam đoan, sau đó cũng không nói thêm, cầm bầu rượu lên, rót ba chén, uống xong liền xoay người rời đi.
"Ba ngày, ta chờ được." Trang Bất Chu nhìn theo bóng Khỉ Ốm rời đi, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, có kích động, có chờ mong cũng có thấp thỏm. Giao dịch hội là nơi duy nhất hắn có thể trực tiếp tiếp xúc với tu sĩ, nếu không thể tìm được phương pháp thức tỉnh linh căn tại giao dịch hội, hy vọng sau này càng thêm xa vời.
Uống thêm chút rượu, thưởng thức mỹ thực.
Sau khi tỉ mỉ ăn sạch một bàn đồ nhắm, Trang Bất Chu cũng rời khỏi tửu lâu, hắn vừa đứng dậy, bất kể đi tới đâu đều có người mở miệng chào hỏi.
Bên trái một tiếng Trang bộ đầu, bên phải lại gọi Trang đại ca tốt.
Thật ra, nói đến Thanh Vân thành, cuộc sống của bách tính nơi đây cũng không tệ. Không nói là giàu có, nhưng ít nhất có thể sống yên ổn, kiếm miếng ăn cũng không quá khó. Ăn mày cũng có, nhưng chung quy vẫn có thể kiếm được một miếng ăn, không đến mức chết đói.
Nếu không có tuổi thọ treo lơ lửng trên cổ, làm sao hắn cũng phải hưởng thụ một chút cuộc sống ở cổ đại này, tìm hai bà nương, không nói tam thê tứ thiếp, ít nhất cũng phải có vài tri kỷ làm ấm giường, tri tâm thị nữ.
Chỉ là thời gian không còn nhiều.
Thanh Vân thành chia làm bốn khu vực lớn, đông khu là nơi quan phủ, quan to quý nhân cư ngụ, phía nam là tửu lâu, quầy mễ, các loại cửa hàng tụ tập, nhân khí dồi dào, phần lớn việc buôn bán đều ở đây, thanh lâu, sòng bạc cũng không thiếu, bên cạnh còn gần Thanh Nguyệt Hà, trên mặt sông quanh năm neo đậu rất nhiều thuyền hoa. Mỗi khi đêm xuống, nơi đây đèn đuốc sáng trưng, không biết đã trở thành giấc mộng của bao nhiêu nam tử.
Đúng là nơi tiêu kim quật thực sự.
Đối với những chuyện như vậy, Trang Bất Chu cũng không quản được, vốn dĩ đây là những thứ tất yếu phải tồn tại, có muốn ngăn cấm cũng chưa chắc đã hoàn mỹ. Ngay cả hắn, thỉnh thoảng cũng từng ghé qua một hai lần, dù sao hắn cũng là nam tử bình thường, vẫn có máu nóng, có nhu cầu sinh lý, cũng chẳng có gì lạ.
Tây khu là nơi xóm nghèo, phần lớn là bách tính nghèo khó sinh sống, còn bắc khu lại là nơi cư dân bình thường, đa phần là những người có chút tài sản, nắm giữ tay nghề, có thể sinh tồn trong thành, nhân khí cũng rất náo nhiệt, người qua lại lúc nào cũng đông đúc.
Chỗ ở của Trang Bất Chu chính là ở bắc khu.
Những năm qua dựa vào bổng lộc của mình, lại thêm một ít hiếu kính thông thường, cũng coi như thân gia không tệ, hắn đã mua được một tòa trạch viện ở bắc khu, ba gian vào ba gian ra, bên trong có sân có không gian cũng rộng rãi. Vì chỉ có sinh sống một mình, nên cũng không mua trạch viện quá lớn, ba vào ba ra hoàn toàn đủ dùng.
Mua một bình rượu, hắn một đường trở về trạch viện của mình.
Không lâu sau đã tới trước cửa trạch viện.
Trước cửa treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết hai chữ lớn,Trang phủ.
Mỉm cười, hắn liền định đẩy cửa bước vào.
"Ai u, Trang bộ đầu, ngươi cuối cùng cũng về rồi, để tẩu tẩu ta phải mong ngóng mãi. Nhưng chuyện tốt không sợ muộn, chim khách cũng đã bay tới cửa rồi." Đúng lúc này, một tràng tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai.
Quay đầu nhìn sang bên trái, chỉ thấy từ một gian trạch viện gần đó đi ra một người phụ nhân trung niên, thân hình đẫy đà, trên người mang theo phong thái mỹ phụ quyến rũ, chừng ba mươi tuổi, đúng là độ tuổi nữ nhân có nhiều mị lực nhất. Trong nụ cười khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Người này Trang Bất Chu rất quen thuộc, chính là bà mai nổi danh nhất Thanh Vân thành, Triệu Tiểu Hồng, mọi người đều gọi nàng là Hồng cô. Nghề làm mai này nàng đã làm hơn mười năm, trong mười năm này, qua tay nàng đã thành tựu nhân duyên cho không biết bao nhiêu người. Một cái miệng khéo tạm thời không nói, làm mai mối cũng rất chú trọng, tình huống nhà trai nhà gái đều nói thật, không lừa gạt, có gì nói nấy, làm mai thì chú trọng môn đăng hộ đối, thủ đoạn cũng không phải tầm thường.
Tỷ như có một chuyện giai thoại ở Thanh Vân thành, một thiên kim tiểu thư nhà giàu cùng một thư sinh nghèo sa sút, tình cờ gặp gỡ, vừa gặp đã mến, hai bên đều có ý, chỉ là không môn đăng hộ đối, muốn đến với nhau chẳng khác nào lên trời. Nhà gái làm sao chịu để nữ nhi mình gả cho một tiểu tử nghèo, sống cuộc đời khổ cực.
Thư sinh kia cuối cùng cũng quyết định nhờ bà mai đến cầu hôn, tìm tới Hồng cô, Hồng cô vào nhà thư sinh ngồi một hồi, sau khi nhìn kỹ đối phương, rồi cười nói, "Ngươi cứ ở nhà chờ, Hồng cô bảo đảm chuyện tốt của ngươi sẽ thành."
Hồng cô đến nhà gái làm mai, ban đầu tất nhiên bị từ chối đủ kiểu, tuyệt không đồng ý, nhưng Hồng cô lại chắc chắn, thư sinh nghèo này tuyệt đối không phải vật trong ao, sang năm khoa cử tất sẽ đỗ cao. Không cần lập tức đồng ý hôn sự, chỉ cần định trước một ước hẹn, nếu thư sinh đỗ đạt liền cho hai người thành thân.
Quả nhiên thư sinh đó một lần trúng tuyển, cá vượt long môn. Việc hôn nhân của hai người cũng thuận lợi thành công, thành tựu một mối nhân duyên tốt đẹp.
Từ đó về sau, danh tiếng của Hồng cô vang xa khắp vùng, không biết bao nhiêu người tìm đến nhờ làm mai.
Nhờ có nàng tác thành nhân duyên, kết quả đều xem như khá tốt.
Có thể nói, trong giới bà mai, nàng là người có quyền thế.
Một nhân vật nổi danh như vậy, Trang Bất Chu tự nhiên không thể không biết, huống hồ lại là đồng hương, thường ngày gặp mặt cũng không ít, ấn tượng rất tốt.
"Hóa ra là Hồng cô, sao vậy, Hồng cô đây là chuyên môn chờ ta không được sao?" Trang Bất Chu cười nhìn về phía Hồng cô, trong lòng đã âm thầm đoán được vài phần.
"Cũng không phải, Trang bộ đầu ở Thanh Vân thành chúng ta, chính là Long Phượng trong loài người, là nhân tài hiếm có. Ở bên ngoài, nhắc tới ai mà không giơ ngón tay cái khen ngợi, nhớ mãi không quên. Trang bộ đầu đại gia khuê tú, thiên kim tiểu thư để ý cũng không biết bao nhiêu, lần này ta tới tìm bộ đầu, vốn có người nhờ ta làm mai cho ngươi. Chuyện tốt như vậy, Hồng cô ta đương nhiên muốn tác thành, còn có thành hay không, vẫn phải xem ý của Trang bộ đầu ngươi." Hồng cô che miệng khẽ cười nói.
"Được rồi, Hồng cô, không bằng mời vào trong, ta rót cho ngươi chén trà, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện." Trang Bất Chu cười nói.
“Nếu như vậy thì tốt quá, ngươi trong sân trồng cây Thanh Vân Trà kia, tỷ tỷ ta đã thèm thuồng từ lâu. Toàn Thanh Vân thành chỉ có một cây, độc nhất vô nhị. Ngay cả Huyện thái gia cũng khen không dứt miệng, thường uống Thanh Vân Trà, tựa như mở đường mây xanh." Hồng cô cười nói.
Cây Thanh Vân Trà này đúng là độc nhất vô nhị ở vùng phụ cận, chính là lần trước Trang Bất Chu ra ngoài làm việc, tình cờ tìm được trong vùng hoang dã, vừa nhìn đã biết là cây trà ngon, vì vậy tốn không ít công sức, đào cả cây lẫn bùn đất mang về thành, trồng trong trạch viện. Năm sau hái lá, tự tay chế biến thành trà, lá trà này khi ngâm lên sẽ nổi một tầng màu xanh mây mù, uống vào có thể cảm nhận tâm thần yên tĩnh, mệt mỏi tan biến, thậm chí đầu óc trở nên thanh minh, dù tu luyện võ công hay nghiên cứu học vấn đều như có thần trợ giúp.
Ai từng thưởng thức qua đều sinh lòng ngóng trông.
Chỉ tiếc, Thanh Vân Trà mỗi năm chỉ hái được rất ít lá, chế thành trà lại càng ít, Trang Bất Chu đưa một phần cho Huyện thái gia, giữ lại một phần cho mình, số lượng cũng không nhiều, bình thường Trang Bất Chu cũng xem như bảo bối, không dễ dàng lấy ra. Dù vậy danh tiếng đã truyền đi khắp nơi, trong thành không biết bao nhiêu phú thương quyền quý muốn cầu lấy một phần, nhưng cũng không có cách nào toại nguyện.
Trang Bất Chu cũng không phải hạng người vô danh, ở Thanh Vân thành cũng có danh tiếng rất lớn. Ngoại trừ Huyện thái gia, cũng hiếm có mấy người quyền cao chức trọng dám dễ dàng đắc tội.
Trọng yếu nhất vẫn là Trang Bất Chu có võ lực như vậy, không ai dám tùy tiện nhòm ngó cây Thanh Vân Trà.
Đương nhiên, tuy Thanh Vân Trà có chút thần dị, nhưng vẫn chưa thể coi là chân chính thần kỳ, chỉ có thể nói so với lá trà bình thường thì cao hơn một bậc, hơi có chút thần dị mà thôi, vẫn chưa đạt tới tầng thứ Linh trà, chỉ xem như nửa bước Linh trà.
Trở lại sân, trong viện có một cây lê, dưới tán cây đặt bàn đá ghế đá, bên cạnh là một bộ ấm trà, lò than đã bày sẵn, chỉ cần muốn uống trà, bất cứ lúc nào cũng có thể chưng nấu.
Ngồi xuống dưới tán cây, nhóm lò, đặt lên nước giếng.
"Hồng cô, rốt cuộc là nhà ai nhờ ngươi tới làm mai vậy?" Trang Bất Chu vừa bày bộ ấm trà, vừa hỏi, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
"Tự nhiên không phải nhà người bình thường, là Huyện thái gia nhờ ta tới làm mai." Hồng cô cười nói.
"Huyện thái gia?"
"Huyện thái gia Trang mỗ cũng khá quen thuộc, theo ta biết, Huyện thái gia chỉ có một nhi tử một nữ tử, nữ tử nhỏ mới tám tuổi, chẳng lẽ lại muốn ta tìm con dâu nuôi từ bé, như vậy không thích hợp đâu." Trang Bất Chu hơi ngẩn ra, lập tức nói.
"Đương nhiên không phải, là tôn nữ của Huyện thái gia, đang tuổi thanh xuân, họ Lý, tên Nguyệt Như, phụ mẫu mất sớm, phải nhờ cậy tộc thúc là Huyện thái gia. Tính tình nàng dịu dàng, hiền lương thục đức, có thể nói là lương phối hiếm thấy. Huyện thái gia cũng biết Trang bộ đầu ngươi còn chưa thành thân, đúng là trai tài gái sắc, lần này mới nhờ ta đến cầu thân. Chỉ cần ngươi đáp ứng, sau này cùng Huyện thái gia cũng coi như người một nhà."
Hồng cô vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, các lời tán dương nhà gái không ngớt, khiến người nghe không khỏi sinh lòng mong đợi. Nhất là triển vọng tương lai, nếu kết thân với Huyện thái gia, không nghi ngờ là chỗ tốt rất nhiều, từ nay về sau, ít nhất trên quan trường cũng không còn đơn độc, không chỗ nương tựa.
Trang Bất Chu chỉ mỉm cười lặng lẽ lắng nghe, vừa cầm nước giếng đã nấu xong rót vào ấm trà.
Nước trà đầu tiên bỏ đi, không dùng.
Đến lần thứ hai, vừa ngâm liền thấy một tầng màu xanh mây mù xoay quanh trên ấm trà, thật là thần dị.