Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gió hú bên tai, rít gào.
Dưới chân, dãy núi trùng điệp, dòng sông cuồn cuộn tuôn chảy về phía sau.
Kim Tiểu Xuyên đoán rằng tốc độ phi hành hiện tại phải đạt đến bảy tám chục dặm một giờ. Chỉ có điều, trước mặt không có bất kỳ vật cản nào, khiến hắn khó lòng mở mắt ra.
Sở Nhị Thập Tứ đã sớm sợ đến mức nhắm tịt mắt, giả vờ như đã chết.
Trái lại, Thanh Y Nhân vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chút sợ hãi. Trên người hắn như có một lớp bảo hộ vô hình.
Kim Tiểu Xuyên ôm chặt lấy cánh tay của Thanh Y Nhân, sợ một sơ ý sẽ bị ném xuống, biến chuyến du lịch này thành một chuyến đi một ngày.
Khoảng một canh giờ sau, hai chân Kim Tiểu Xuyên tê dại, hắn nghe thấy Thanh Y Nhân khẽ nói:
- Tốt rồi, chúng ta sắp đến nơi.
Tốc độ của phi kiếm giảm dần, Kim Tiểu Xuyên mở mắt ra, nhìn xuống những dãy núi trùng điệp dưới chân, nhưng không thấy bất kỳ thành trì hay thôn xóm nào.
- Tiền bối, dưới này hình như không có thành trì nào cả.
- Ừ, tông môn của chúng ta không ở trong thành.
- A, tiền bối, ta đã hiểu rồi. Những đại tông môn thường xây dựng ở những nơi linh khí dồi dào.
- Đúng vậy, nơi tông môn của chúng ta, linh khí rất... rất... à... có thể... đi.
Khi nói đến đây, sự tự tin của Thanh Y Nhân có phần lung lay.
Kim Tiểu Xuyên hỏi:
- Tiền bối, tông môn của chúng ta lớn lắm phải không?
- Đương nhiên rồi, lớn lắm. Ngươi có thể tự chiếm một ngọn núi nhỏ mà không gặp vấn đề gì.
Kim Tiểu Xuyên im lặng. Tông môn lớn đến mức mỗi đệ tử có thể chiếm một ngọn núi, thật khó mà tưởng tượng nổi.
- Tiền bối, tông môn lớn như vậy, chắc hẳn đệ tử cũng rất nhiều nhỉ?
Thanh Y Nhân trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Cái này... đệ tử à... cũng không nhiều lắm. Chính vì đệ tử ít nên các ngươi mới được bồi dưỡng tốt hơn.
Cũng có lý.
Khoảng mười mấy phút sau, Thanh Y Nhân điều khiển phi kiếm hạ thấp độ cao, bay lượn trên những tán cây cao.
Dù Kim Tiểu Xuyên nheo mắt nhìn rất kỹ nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của kiến trúc, chỉ toàn là cây cối xanh tươi.
Chẳng lẽ tông môn được bao phủ bởi một loại ẩn tàng đại trận nào đó?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này, phi kiếm hạ cánh xuống một khoảng đất trống giữa một thung lũng.
- Chúng ta đến rồi.
Sau khi hạ cánh, Thanh Y Nhân vẫy tay, phi kiếm liền biến mất.
Đến rồi?
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Trước mặt bọn hắn chỉ có một khoảng đất trống, xung quanh là núi non trùng điệp và rừng rậm bạt ngàn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gầm rú của dã thú.
Về phần những thứ khác, cái gì cũng chẳng có a.
- Tiền bối, tông môn của chúng ta ở đâu vậy?
Thanh Y Nhân chỉ về phía một vách đá cách đó hơn trăm thước:
- Đó, ngay đó.
Vách đá ư?
Kim Tiểu Xuyên, với thị lực 5.0, chỉ thấy được vài cái động nhỏ trên vách đá ngoài ra không có gì khác.
Chẳng lẽ sơn môn lại giấu trong động?
Thanh Y Nhân nhìn thấy vẻ mặt bối rối của hai người, nói:
- Tốt, chúng ta đã nói rõ trước đó rồi. Một khi các ngươi đã vào tông môn thì không thể hối hận. Hình phạt thứ nhất, mưu phản tông môn giết không tha.
Mưu phản tông môn? Cái gì mà tông môn? Kim Tiểu Xuyên đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng tông môn đâu, huống chi là mưu phản. Muốn mưu phản thì cũng phải vào tông môn đã chứ.
Thanh Y Nhân vỗ vai hai người:
- Từ nay các ngươi là một phần của tông môn, những người khác sẽ rất vui khi thấy các ngươi gia nhập.
Nói rồi, hắn hét lớn một tiếng về phía vách đá.
Kim Tiểu Xuyên không nhịn được hỏi lại:
- Tiền bối, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết tông môn của chúng ta là...
Thanh Y Nhân ưỡn ngực:
- Nhớ kỹ, tông môn của chúng ta gọi là Cửu Thiên Lâu.
Cửu Thiên Lâu? Nơi này thậm chí còn không có một tầng lầu, thậm chí còn không có một căn nhà, làm sao mà gọi là Cửu Thiên Lâu được?
Chẳng hiểu ra sao, Sở Nhị Thập Tứ hét lên một tiếng kinh hãi, lùi ra sau vài bước:
- Cửu Thiên Lâu? Cửu Thiên Lâu? Ngươi là ma môn?
Ma môn? Đầu óc Kim Tiểu Xuyên trống rỗng.
Hắn không biết ma môn trong thế giới này ra sao, nhưng từ những gì hắn đọc được, ma môn thường hút máu, song tu, tu luyện tà đạo, toàn thân phát ra hắc khí.
Chẳng lẽ mình bị lừa vào ma môn rồi?
Không trách gì mà vào tông môn lại không mất tiền, hóa ra là chỗ này không ai dám tới.
Sở Nhị Thập Tứ run rẩy lấy ra một xấp giấy, trên giấy viết vài cái chữ to “Danh sách tà ma ngoại đạo Thương Châu cảnh nội”
Dưới danh sách dài dằng dặc, hắn tìm thấy ba chữ "Cửu Thiên Lâu".
Thanh Y Nhân khinh thường nói:
- Cái gì mà Ma Tông các ngươi, là Ma Tông chúng ta mới đúng. Các ngươi đã vào đây rồi thì đừng hối hận. Đừng tin những thứ viết trên giấy đó, toàn là giả.
Thật giả? Kim Tiểu Xuyên không biết thế nào là thật là giả nữa, nhưng lúc này trong lòng hắn rối bời.
Làm sao để thoát khỏi nơi này? Trên đường đi hắn đã quá chủ quan, không để ý đến xung quanh.
Trước khi hắn kịp suy nghĩ, từ trong các động đá, ba đạo nhân ảnh bay ra.
Ba người này, hai nam một nữ, tuổi tác khoảng ba mươi.
Hai tên nam tử, một người mặc áo trắng, một người mặc áo xanh, dáng người cao lớn.
Nữ tử trẻ hơn một chút, mặc váy đỏ, khí chất thanh thoát, bên hông đeo một cái bình lớn hơn cả hồ lô.
Ma Tông Bất Ma Tông không hề nói trước, chỉ nhìn vào vẻ mặt của họ, chẳng thấy chút gì hung dữ, ngược lại còn lộ ra vẻ hiền lành, bình tĩnh, yên lặng.
Kim Tiểu Xuyên phần nào yên tâm hơn.
Đến thế giới này một ngày, đừng nhìn mọi người khoác lác như thể mình rất lợi hại, cái gì Khai Mạch cảnh nhất trọng, nhị trọng, có lẽ chỉ có mấy người này biết bay mà thôi.
Trong khi Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ quan sát những người kia, thì họ cũng đang tò mò nhìn lại hai người.
Nam tử áo lam hỏi:
- Tam sư đệ, đây là... sao lại có hai người?
Đạo nhân áo xanh cười nói:
- Nhị sư huynh, thế nào, phải để sư đệ ta ra tay mới được chứ? Năm nay nhiệm vụ chiêu đệ tử của sư phụ xem như hoàn thành vượt mức rồi.
Nam tử áo trắng hơi nhíu mày:
- Ai, Tam sư đệ, ngươi chiêu thu một đệ tử cũng được rồi, tội gì phải hại hai người chứ.
Nữ tử váy đỏ cươi tươi nói:
- Đúng vậy, ăn cơm nhiều như vậy chẳng phải là lãng phí sao?
Đạo nhân áo xanh hơi bất mãn:
- Ta cũng là vì tốt cho các ngươi mà, nếu các ngươi muốn, năm nay chúng ta thu hai người, như vậy năm sau không cần thu nữa.
Nữ tử nói:
- Tam sư huynh, huynh nghĩ nhiều quá rồi, sư phụ trước khi đi đã dặn chúng ta mỗi năm ít nhất phải thu một đệ tử, năm sau chắc chắn vẫn phải tìm.
Nam tử áo trắng an ủi:
- Không sao, dù sao người ta đã đến rồi thì cứ để lại đi. Thu hai người cũng được, chắc cũng không ăn được bao nhiêu cơm, chúng ta cũng không thiếu chút đồ ăn đó.
Kim Tiểu Xuyên nghe họ đối thoại, trong lòng lúc lên lúc xuống. Vừa mới yên tâm được một chút thì lại lo lắng trở lại.
Đây là cái tông môn quỷ quái gì thế này, mỗi năm chỉ thu một đệ tử?
Trước đó đã nói tông môn rất lớn mà?
Nếu mỗi năm chỉ thu một người, mười năm cũng chỉ có mười người, đâu có vẻ gì là một đại tông môn.
Nhìn người ta, Triều Dương Tông, mỗi năm tuyển hàng ngàn đệ tử, có tiền là được.
Cái gì mà Cửu Thiên Lâu, trước đó nói là kinh hỉ.
Tiến vào Ma Tông, chính là cho mình kinh hỉ sao?
Kim Tiểu Xuyên đang nghĩ vậy thì Sở Nhị Thập Tứ đột nhiên khóc lóc kể lể:
- Các tiền bối, nếu tông môn có quy định mỗi năm chỉ thu một người, vậy ta xin tự nguyện rời đi. Xin các tiền bối thương xót, đưa ta về nhà, mẹ ta đang chờ ta ở nhà.
Nam tử aáo xanh sắc mặt liền thay đổi:
- Ngươi quên hậu quả phản bội tông môn rồi sao?
Sở Nhị Thập Tứ vội vàng giải thích:
- Nhưng ta chưa chính thức gia nhập tông môn mà, còn chưa thấy tông môn đâu.
Nam tử áo xanh nói:
- Cái này đơn giản, tiểu sư muội, ngươi mang danh sách đến.
- Ta có cầm theo.
Nữ tử váy đỏ cười nói.
Đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện một quyển sách nhỏ màu vàng, nhanh chóng lật ra một trang.
Nam tử áo xanh nói:
- Nhị sư huynh, phiền ngươi viết danh tự hai người bọn hắn vào, như vậy nhiệm vụ năm nay của chúng ta coi như hoàn thành.
Nam tử áo lam có chút ghét bỏ:
- Hay là đại sư huynh viết đi, chữ của hắn đẹp hơn.
Nam tử áo trắng liền lấy bút mực ra, cầm lấy quyển sách, hỏi:
- Tên gì?
Kim Tiểu Xuyên thấy trốn không thoát đành trả lời:
- Kim Tiểu Xuyên.
Thấy hắn như vậy, Sở Nhị Thập Tứ cũng đành chịu, đáp:
- Ta tên Sở Nhị Thập Tứ.
Nam tử áo trắng phất phơ bút lông, viết lên hai cái tên, rồi nói:
- Được rồi, theo thủ ấn này, chứng minh các ngươi đã tự nguyện gia nhập tông môn, thông qua khảo hạch.
Kim Tiểu Xuyên trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp, thật là có thể lừa người! Đợi sư phụ các ngươi về đánh chết các ngươi đi.
Đến lúc đó ta sẽ nói rằng ta không tự nguyện gia nhập, còn về cái gọi là khảo hạch, trời biết các ngươi khảo hạch cái gì!
Hắn dùng sức cắn vào ngón cái của mình, nhưng không cắn đứt được. Cắn lại một lần nữa, vẫn không được, đau quá!
Nam tử áo xanh mất kiên nhẫn, rút ra một con dao nhỏ. Bạch quang lóe lên, ngón cái của Kim Tiểu Xuyên bị cắt một vết sâu, máu tươi chảy ra. Hắn vội vàng ấn dấu tay lên tờ giấy.
Khi ấn dấu tay xong, hắn phát hiện trước tên mình còn có một cái tên khác – Mộ Dung Thanh Thành – cũng đã ấn dấu tay.
Có vẻ như người này đã nhập môn trước ta, không biết bây giờ đang ở đâu.