Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Các trưởng lão Ma Tông, dưới áp lực của Bạch Dương và Nhậm Thúy Nhi bọn hắn, không ai dám công khai chế giễu.
Tuy nhiên, những lời xì xào bàn tán vẫn không ngừng vang lên.
Trước đây, mọi người còn đang tò mò không biết ai sẽ là tông môn kém cỏi nhất trong "Trăm ngày hành động" năm nay, nhưng giờ thì không cần đoán nữa.
Câu trả lời không phải ở trước mắt rồi sao?.
Phái tới một đệ tử mới chỉ Khai Mạch cảnh tam trọng, cùng một đệ tử chưa chính thức bước vào Khai Mạch cảnh giới, nếu không phải muốn tòan quân bị diệt thì không thể giải thích nổi.
Thấy những người khác không phản bác, mấy người Cửu Thiên Lâu lại ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu tình hình của các tông môn khác trên màn hình lớn.
Kỳ thực bọn hắn cũng không biết nghiên cứu để làm cái gì, hy vọng duy nhất của bọn hắn là Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử có thể tìm được một nơi an toàn để ẩn náu.
Không chỉ chỗ căn cứ Ma Tông như vậy, mà các trụ sở chính đạo tông môn cũng tương tự.
Lúc đầu, mọi người đều chú ý đến tình hình của tông môn mình, sau đó mới chuyển sang quan sát những tông môn xếp trước.
Bọn hắn âm thầm cầu nguyện cho các đệ tử của mình đừng đi đụng phải những mấy tên biến thái Khai Mạch cảnh bát trọng, cửu trọng.
Nhưng khi dòng tin tức cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn.
Rất nhiều trưởng lão đồng thời nheo mắt lại, tự hỏi liệu mình có bị hoa mắt hay không.
Không thể nào, với tu vi Khải Linh của chúng ta, mắt nhìn sắc bén có thể trừng chết một con trâu, làm sao có thể nhìn nhầm được.
Chẳng lẽ Cửu Thiên Lâu lại phái đi hai đệ tử với ý đồ gì khác?
Có người thông linh tin tức, hóa ra cái gọi là Cửu Thiên Lâu Ma Tông này, tổng cộng chỉ có hai tên đệ tử Khai Mạch cảnh giới.
Cái tên Cửu Thiên Lâu này, rất nhiều người đã từng thấy trong “Khoái Tấn”. Đáng tiếc, từ trước đến nay chưa ai từng tiếp xúc trực tiếp. Ngay cả ngày hành động mấy năm trước, cũng không thấy bóng dáng.
Mọi người đều tưởng rằng đây là một cái tông môn cực kỳ thần bí cùng ngưu bức, thậm chí còn nghĩ rằng đó là một Ma Tông chân chính. Nhưng hôm nay, sự thật đã phơi bày.
Ha ha, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có lẽ toàn bộ đệ tử Cửu Thiên Lâu sẽ chết hết.
Trong lòng bọn hắn thầm đốt một nén hương cho Cửu Thiên Lâu.
Các trưởng lão của các tông môn khác bắt đầu tò mò, không biết phải mất bao lâu thì hai đệ tử Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ sẽ “game over”.
Trên đài cao, vị phủ chủ vốn đang ngồi trên ghế da hổ xem tin tức tông môn đã muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng khi nghe đến tin tức cuối cùng về Cửu Thiên Lâu, sắc mặt hắn thay đổi. Hắn nhìn về phía Phù quản gia mặc áo bào màu tím đang đứng bên cạnh.
Phù quản gia lập tức hiểu ý. Hắn là người trực tiếp truyền tin này, nên biết rõ hơn ai hết.
- Khương phủ chủ, Cửu Thiên Lâu chỉ có hai đệ tử Khai Mạch cảnh, cả hai đều đã đến đây.
Khương phủ chủ nghi hoặc:
- Cửu Thiên Lâu nào?
Phù quản gia nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Cửu Thiên Lâu này do Hạ Quang Minh sáng lập. Trước đây, hắn có bốn đệ tử Khải Linh cảnh giới tại địa phận Phượng Khánh Phủ chúng ta, nhưng đệ tử Khai Mạch cảnh giới thì không có ai ngoài những người này.
Khương phủ chủ cau mày:
- Ít như vậy sao?
Phù quản gia gật đầu.
Khương phủ chủ sắc mặt nghiêm trọng, nhìn thoáng qua Phù quản gia:
- Ngươi không sợ Hạ Quang Minh sao? Ngươi giết chết tông môn hậu đại của hắn, làm sao mà bàn giao?
Phù quản gia tiếp tục khom người nói nhỏ:
- Phủ chủ, Hạ Lão Cẩu đã mất tích hơn bảy năm rồi, sợ là không quay lại được đâu.
Khương phủ chủ hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Lão Cẩu cũng là thứ ngươi có thể gọi? Ngươi tốt nhất cầu trời khấn Phật cho hắn đừng trở lại.
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Hắn không thể ở lại đây lâu hơn được nữa. Phượng Khánh Phủ còn rất nhiều việc cần hắn xử lý, đặc biệt là việc sắp xếp nhân sự sắp tới.
Đêm đã khuya.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đứng trên sườn núi, ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ lá.
- Sở sư đệ, chúng ta không thể đi tiếp nữa, càng đi sâu vào ta càng cảm thấy có hung thú.
- Tiểu Xuyên sư đệ, không có vấn đề, chúng ta đào một cái hang ở đây.
Kim Tiểu Xuyên xuyên qua tán lá, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Ước chừng khoảng hơn hai canh giờ nữa là tới bình minh.
- Tính toán ra, đào hang động cũng mất khá nhiều thời gian. Nếu ngày mai gặp nguy hiểm, mà lại không còn sức lực để chạy trốn, chúng ta nên qua đêm trên cây luôn.
Tìm một cành cây đủ lớn để hai người nghỉ ngơi không phải là vấn đề khó.
Không chỉ Kim Tiểu Xuyên, ngay cả Sở Nhị Thập Tứ cũng dễ dàng tìm được một nhánh cây đủ lớn để mình trèo lên.
Gió đêm lạnh buốt, bọn hắn lấy chăn ra trải trên cành cây, tạo thành một chiếc giường nhỏ.
Sở Bàn Tử ngủ say mà không hề ngáy, đây là lần đầu tiên.
Kim Tiểu Xuyên cũng không có ý định tu luyện. Cảm nhận đan điền, phiến lá cây táo vẫn không ngừng cung cấp linh lực cho hắn.
Phải thừa nhận rằng, linh khí ở Tử Dương Sơn đậm đặc hơn rất nhiều so với tông môn, tốc độ hấp thu linh khí cũng nhanh hơn trước.
Chỉ có những quả trái cây kia cứ lơ lửng trên cây, khiến hắn vô cùng sốt ruột.
Thu hồi tâm tư, hắn an tâm đi ngủ, coi cây này như chiếc giường lớn của mình.
Hơn hai canh giờ trôi qua.
Ánh bình minh nhạt dần chiếu rọi lên Tử Dương Sơn.
Hôm nay là ngày đầu tiên củ trăm ngày hành động. Từ giờ trở đi, mọi chém giết đều được cho phép. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là, bất cứ ai bước vào dãy núi này đều sẽ phải đối mặt với hiểm nguy tột cùng.
Chỉ có trải qua những thử thách sinh tử liên tục như vậy, các đệ tử mới có thể trở thành những chiến sĩ thực thụ.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ gần như đồng thời tỉnh giấc.
Duỗi lưng một cái, cảm giác ngủ trên cây không thoải mái bằng giường.
- Chúng ta làm gì bây giờ, Tiểu Xuyên sư đệ?
- Trước tiên chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, rồi mới đào hang động.
- Thật ước gì có thể hầm thịt.
Đó là một ước mơ xa vời. Bọn hắn chỉ có thịt khô, cá khô, nước uống, thậm chí còn có nồi niêu xoong chảo, nhưng không thể nấu nướng. Làm vậy là tự rước họa vào thân.
Hai người ngồi trên cành cây, ăn vài miếng thịt khô và uống chút nước để chống đói.
Cách bọn hắn khoảng năm trăm mét, dưới một đống đá lở, chim chóc đang nhảy nhót tìm kiếm thức ăn.
Đột nhiên, một tảng đá rung chuyển, rồi những tảng đá xung quanh cũng bắt đầu lung lay. Từ trong kẽ đá, một cái đầu người nhô lên, những con chim hoảng sợ bay tán loạn.
- Biểu đệ, ra ngoài thôi, xung quanh an toàn rồi.
Một bóng người nhảy ra khỏi kẽ đá, ngay sau đó, một người khác cũng theo sau.
- May mà tối qua chúng ta đã đào được cái hang, dù hơi nhỏ nhưng cũng tạm ổn.
- Không sao, đêm nay chúng ta sẽ đào một cái lớn hơn. À, hôm nay chúng ta thử tìm những đệ tử cấp thấp, xử lý bọn hắn, như vậy sẽ có thu hoạch.
- Biểu ca, năm ngoái ngươi tham gia trăm ngày hành động. Nghe nói ngày đầu tiên tỷ lệ tử vong rất cao phải không?”
- Cũng tạm được. Mọi người đều rất cẩn thận ngay từ đầu, nhưng ngày đầu tiên chết một hai trăm người là chuyện bình thường.
- Mong là chúng ta có thể sống sót trở về.
- Nói gì vậy! Chúng ta đến đây để tranh đoạt tài nguyên mà. Ta hiện tại đã đạt đến Khai Mạch cảnh ngũ trọng, còn ngươi cũng là Khai Mạch cảnh tam trọng. Đừng quên, hầu hết đệ tử các tông môn tiến vào Tử Dương Sơn này đều là Khai Mạch cảnh tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng.
- Ta biết rồi, biểu ca. Ngươi trong hàng ngũ Khai Mạch cảnh ngũ trọng, tuyệt đối thuộc về đỉnh tiêm.
- Đương nhiên rồi. Đừng quên, ta ngoại trừ kiếm pháp còn có cả thân pháp. Dù có đánh không lại, ta cũng có thể mang theo ngươi chạy trốn.
- Ta tin tưởng ngươi. À, mà chúng ta có xuất thủ những đệ tử cấp thấp khác không?
- Tất nhiên rồi. Ở nơi này, ngoài chúng ta ra thì ai cũng là kẻ thù. Xuỵt... hình như ta nghe thấy tiếng động. Nhanh vào đây trốn đi.
Hai người một lần nữa chui vào hang động.
Không xa nơi đó, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ hoàn toàn không hay biết gì. Bọn hắn đang đi dọc theo con đường đá.
- Tiểu Xuyên sư đệ, ngươi cảm thấy khu vực này thế nào
Kim Tiểu Xuyên lắc đầu:
- Không ổn lắm, chúng ta nên tìm một nơi an toàn hơn.
Vừa dứt lời, từ dưới tảng đá, hai bóng người nhảy ra.
Hai người đều mặc áo bào màu xám, trên mặt đầy ý cười nhìn bọn hắn.
- Khai Mạch cảnh tam trọng, Khai Mạch cảnh ngũ trọng.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lập tức cảm nhận được linh lực từ hai người kia.
Bọn hắn biết mình không phải là đối thủ.
Kim Tiểu Xuyên vội vàng chắp tay:
- Hai vị sư huynh, chúng ta chỉ đi qua đây thôi, sẽ không làm phiền đến các vị.
Nói xong, hắn kéo Sở Nhị Thập Tứ định quay người rời đi.
Tên đệ tử Khai Mạch cảnh ngũ trọng cười ha hả:
- Đi? Nghĩ hay lắm! Hôm nay các ngươi cam chịu số phận đi.
Hắn đã sớm nhắm đến Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ làm mục tiêu. Tìm kiếm mục tiêu còn khó, mà mục tiêu lại còn muốn chạy trốn, thật là buồn cười. Hôm nay hắn sẽ lấy hai người này để mở màn cho cuộc hành trình này.