Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phi kiếm tốc độ cực nhanh, so với lần đầu tới Cửu Thiên Lâu, tốc độ còn tăng gấp đôi.
Ngay cả vậy, mấy người Cửu Thiên Lâu vẫn không dám dừng lại.
Nhưng việc ngự kiếm phi hành tiêu hao thể lực rất lớn, trên đường đi, cứ một đoạn lại phải nuốt một viên đan dược để duy trì linh lực trong cơ thể.
Kim Tiểu Xuyên suy nghĩ, nếu sau này mình có thể tự mình điều khiển phi kiếm, chắc không cần vất vả như vậy, không cần phải ăn đan dược bổ sung, linh lực trong cơ thể cũng sẽ không bị suy giảm.
Trên đường đi, Kim Tiểu Xuyên cũng có cơ hội trò chuyện với Phạm Chính.
Phạm Chính không ngại chia sẻ kinh nghiệm với Kim Tiểu Xuyên, chẳng hạn như làm sao để tìm kiếm chỗ ẩn nấp, đào hang thế nào cho nhanh, khi vào sâu trong dãy núi thì phải làm thế nào để tránh bị phát hiện, làm sao để cải trang thành đệ tử của các môn phái khác để trà trộn vào.
Những thông tin quan trọng liên quan đến tính mạng, Kim Tiểu Xuyên đều ghi nhớ kỹ.
Tuy nhiên, khi nói đến chi tiết cụ thể về quá trình thực hiện nhiệm vụ, Phạm Chính cũng không biết nhiều, vì hắn chưa từng có kinh nghiệm thực chiến như vậy.
Dù mọi người đi rất nhanh, nhưng đến giữa trưa, đoàn người mới tiếp cận được Tử Dương Sơn.
Kim Tiểu Xuyên tính ra mình đã ngự kiếm phi hành hơn một nghìn dặm.
Đến nơi đây, bọn hắn tình cờ nhìn thấy những người khác cũng đang ngự kiếm phi hành đến.
Kim Tiểu Xuyên thắc mắc, chẳng lẽ các môn phái khác đều phái tới cả trăm trưởng lão để đưa đệ tử tham gia nhiệm vụ?
Càng đến gần mục tiêu, mọi người càng giảm tốc độ.
Phía trước có một người mặc quan phục nha môn đang ngự kiếm mà tới.
- Người đến là ai?
Đoàn người dừng lại, Bạch Dương đáp:
- Cửu Thiên Lâu.
Người nha môn cầm một cuốn sổ, lật xem một lượt rồi nói:
- Nguyên lai là người Ma Tông, qua bên kia báo cáo, sẽ có người sắp xếp cho các ngươi.
Hắn chỉ tay về một hướng.
Bạch Dương bọn hắn theo hướng đó, bay thấp xuống.
Khoảng mười mấy phút sau, bọn hắn nhìn thấy phía dưới có rất nhiều người đang tụ tập.
Kim Tiểu Xuyên suy đoán: hẳn là nơi này
Quả nhiên, Bạch Dương dẫn đầu hạ xuống, những người khác theo sau.
Mọi người chỉnh lại y phục, rồi đi về phía đám đông.
Kim Tiểu Xuyên đi cuối cùng, xung quanh toàn là người, đủ mọi lứa tuổi, mặc những bộ quần áo khác nhau, trên quần áo đều có ghi danh tự môn phái của mình.
Có người nhìn về phía đoàn người Cửu Thiên Lâu, rồi lại dời mắt đi.
Phía trước có một hàng dài bàn để ghi danh, có những người mặc quan phục nha môn ngồi sau bàn để ghi chép.
Sở Nhị Thập Tứ nhỏ giọng nói với Kim Tiểu Xuyên:
- Bên này toàn là người Ma Tông.
- Làm sao ngươi biết?
- Ngươi quên rồi à, trong "Khoái Tấn" có ghi. Ngươi xem y phục của bọn hắn đi.
Kim Tiểu Xuyên nhìn kỹ, quả nhiên, trên trường bào của những đệ tử đang đăng ký đều có chữ "Vô Cực Tông", "Hỗn Độn Các".
Mặc dù nghe không giống tên của Ma Tông, nhưng theo "Khoái Tấn", trong nha môn ghi chép, thì bọn hắn chính là Ma Tông.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một đám người mặc trường bào màu xanh đậm, trên áo thêu chữ "Chính Đạo Các" thật to.
Hắn bật cười thành tiếng.
Ma Tông còn gọi là “Chính Đạo Các”, các ngươi dựa vào cái gì nói người ta là Ma Tông?.
Bạch Dương sau một hồi hỏi thăm, được dẫn đến một nơi đăng ký.
Người của nha môn hỏi một cách lười biếng:
- Danh tự tông môn?
- Cửu Thiên Lâu.
- Ừ.
Người đó viết "Cửu Thiên Lâu" vào sổ.
- Người phụ trách tông môn tên gì?
- Bạch Dương.
Người kia lại viết tên Bạch Dương vào.
- Lần này tông môn của ngươi cử bao nhiêu người tham gia?
- Hai người.
- Hả?
Người của nha môn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ:
- Ngươi nói lại lần nữa, bao nhiêu người?
- Hai người.
Người đó đập mạnh vào sổ:
- Không có thông tri cho các ngươi là phải đến bao nhiêu người sao?! Các tông môn khác đều cử một trăm người, thậm chí có tông môn còn cử một trăm hai mươi người.
- Nhưng tông môn của chúng ta chỉ có hai đệ tử.
Người của nha môn rõ ràng chưa từng gặp trường hợp này, đứng dậy:
- Các ngươi chờ một chút.
Hắn quay người rời đi.
Bạch Dương bọn hắn nhìn nhau cười khổ.
Không lâu sau, một lão giả áo đỏ vội vã chạy đến, sau lưng là người đăng ký kia.
Lão giả khoảng sáu mươi tuổi, trên áo bào đỏ thêu những hoa văn màu đen, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt tinh anh, trên thân phát ra khí tức Khải Linh cảnh cửu trọng.
Hắn đến gần và hỏi:
- Người của Cửu Thiên Lâu?
Bạch Dương chắp tay hành lễ:
- Tiền bối, chính là chúng ta.
Lão giả lại hỏi:
- Hạ Lão Cẩu xây dựng Cửu Thiên Lâu phải không?
Câu hỏi này thật khó trả lời, Bạch Dương bọn hắn nhìn nhau không biết phải nói gì.
Lão giả ngược lại trên mặt nở một nụ cười tươi tắn:
- Đi đi, ta đã biết, ta mắng Hạ Lão Cẩu thì được, các ngươi không dám. Nghĩ đi nghĩ lại, cả Phượng Khánh Phủ này cũng chẳng có Cửu Thiên Lâu thứ hai.
Bạch Dương vội vàng gật đầu.
Lão giả ung dung ngồi xuống ghế, rồi ra hiệu cho người hầu:
- Đi mang cho bọn hắn vài cái ghế dựa đến, bốn cái là đủ rồi, hai hài tử kia cứ đứng đó đi.
Những người làm trong nha môn giật mình, chưa bao giờ có chuyện vừa đến đăng ký đã đòi ngồi. Chẳng lẽ, vị khách Cửu Thiên Lâu này có quan hệ đặc biệt với Từ thủ lĩnh?
Ghế được mang đến, Bạch Dương bọn hắn không dám ngồi hẳn, chỉ dám ngồi một phần ba ghế.
Bọn hắn không ngờ lại được đối đãi như vậy, hóa ra vị lão giả áo đỏ này có giao tình với sư phụ.
Trong lòng không khỏi âm thầm oán trách: Sư phụ à, người đi đâu rồi.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ thì không được đối đãi như vậy. Bọn hắn đứng sau lưng Bạch Dương, cảm nhận được những ánh mắt tò mò từ những người khác.
Những người khác không có đãi ngộ này.
Bọn hắn thầm nghĩ sư tổ thật là nhân vật, đi đến đâu cũng được chào đón, nhưng đến đời sư phụ lại trở nên yếu thế như vậy.
Lão giả nhìn thấy Bạch Dương bọn hắn đã ngồi xuống, mở miệng hỏi:
- Các ngươi đều là đệ tử của Hạ Lão Cẩu?
Bạch Dương không nói gì.
Lão giả cười cười, tiếp tục:
- Gần đây có tin tức gì về Hạ Lão Cẩu không?
Bạch Dương lắc đầu.
Lão giả thở dài:
- Yên tâm đi, lão già kia xảo quyệt lắm, chắc chắn chưa chết đâu.
Bạch Dương bọn hắn không biết nên nói gì.
- Người khác cứ tưởng các ngươi đã mất tích, không ngờ năm nay lại đến.
Bạch Dương cười khổ:
- Phượng Khánh Phủ ra lệnh, chúng ta không dám không đến.
Lão giả gật đầu:
- Ta hiểu. Ta nghe nói năm nay các ngươi chỉ có hai đệ tử?
Bạch Dương đáp:
- Tiền bối, chúng ta không có đệ tử nào khác.
Lão giả gật đầu, ánh mắt quét qua Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ. Chỉ một cái nhìn, Kim Tiểu Xuyên cảm thấy như bị người ta nhìn thấu tâm can.
Lão giả lắc đầu nhẹ nhàng:
- Cảnh giới của các đệ tử các ngươi không được cao lắm.
Nói rồi, hắn đột nhiên nhìn thấy bộ trường bào của Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ, khóe miệng co giật.
Cuối cùng, hắn chỉ biết lắc đầu thở dài:
- Ai, không ngờ Hạ Lão Cẩu đi rồi, các ngươi lại trở nên như vậy.
Câu nói này khiến sáu người Cửu Thiên Lâu đều đỏ mặt.
Bọn hắn không thể phản bác.
Lão giả bất đắc dĩ, hỏi thêm Bạch Dương vài câu hỏi xã giao rồi giao việc lại cho người phụ trách đăng ký.
Trước khi đi, hắn nhìn Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ một lần nữa, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu tử, ta và sư tổ của các ngươi có chút duyên phận. Hãy nhớ kỹ lời ta, trong trăm ngày này, sống sót là quan trọng nhất. Muốn sống sót thì phải dùng đầu óc.
Lão giả rời đi.
Người phụ trách đăng ký nhìn Bạch Dương bọn hắn với ánh mắt ấm áp hơn.
Tuy nhiên, các thủ tục vẫn phải thực hiện theo quy định.
- Hai đệ tử tên gì?
Kim Tiểu Xuyên tiến lên, nói
- Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ.
- Tu vi cảnh giới?
- Sở Nhị Thập Tứ - Khai Mạch cảnh tam trọng, Kim Tiểu Xuyên- còn chưa tới Khai Mạch cảnh nhất trọng.
Người phụ trách đăng ký ngẩn người, để bút xuống, lại không biết nên viết thế nào.