Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đại viện Tôn gia.
Tộc trưởng Tôn gia ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới là các tộc nhân Tôn gia và tộc trưởng Vương gia. Nhưng ai nấy đều nhíu chặt mày, nhìn người đang nằm trên mặt đất.
Rõ ràng trời đang ấm áp, người kia lại mặc áo bông dày cộm ngồi dưới nắng, cả người run cầm cập, toàn thân nổi da gà, như thể rơi vào hầm băng.
"Tộc trưởng, ta không muốn luyện tiên pháp này nữa, luyện nữa ta sẽ chết mất!" Hắn run rẩy cầu xin, miệng vẫn thở ra một làn khói trắng nhạt.
Tộc trưởng Tôn gia im lặng, hàng mày nhíu chặt thành chữ Xuyên, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tộc trưởng, ta thấy tiên pháp này có vấn đề, nếu không sao luyện lại xảy ra chuyện." Một tộc nhân đứng lên nói lớn: "Đã có người ban ngày khỏe mạnh bỗng dưng nóng chết, giờ A Tứ lại lạnh cóng thế này, luyện tiếp chắc chắn có chuyện!"
"Tộc trưởng, thật sự không thể luyện nữa đâu!"
Càng lúc càng có nhiều tộc nhân hô hoán. Vốn dĩ, sau khi có được công pháp tiên gia, bọn họ đắc ý vênh váo, định bụng đợi nhà mình có tiên sư, không còn sợ Chu Bình nữa, sau này có khi còn sẽ thành công cướp hết gia sản của Chu gia.
Nhưng hiện tại, chỉ có hai tộc nhân có tư chất tu hành, một người mấy hôm trước đã nóng đến chết, người này lại lạnh cóng thế này, cứ luyện tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Lão Tôn à, hay là bảo tộc nhân đừng luyện nữa đi." Tộc trưởng Vương gia lo lắng nói: "Chuyện của tiên gia, chúng ta vốn chẳng biết gì, không thể cứ mò mẫm luyện theo công pháp tiên gia mà phải trả bằng bao nhiêu mạng người mới dò ra được chứ."
Vương gia đương nhiên cũng gặp tình huống tương tự, có tộc nhân nhờ tu luyện theo tàn bản mà cảm nhận được tư chất tu hành, nhưng chỉ luyện vài ngày đã xuất hiện dị trạng, thất khiếu đổ máu, lúc nóng lúc lạnh, có dấu hiệu mắc bệnh nan y mà chết.
Ông ta đã kịp thời ngăn cản tộc nhân tu luyện, sợ bi kịch lặp lại.
Nhưng Tôn gia lại vô cùng kiên định, dù biết trước đó đã có người chết cũng không hề nao núng.
Giờ lại thành ra bộ dạng này, thật đáng sợ.
Tộc trưởng Tôn gia đứng lên, đôi mắt sắc như mắt sói quét khắp nơi, khiến đám tộc nhân kinh hãi, không khỏi lùi lại một bước.
"Tiên duyên ngay trước mắt, cơ hội đổi đời của hai nhà ngay trước mắt, các ngươi lại vì sợ hãi mà không luyện! Mạng người đáng là bao, chút nóng lạnh đáng là gì!" Hắn đứng đó, lại quát lớn: "Các ngươi có biết không, chỉ cần hai nhà ta sinh ra vài vị tiên sư, thì mấy thôn lân cận này đều phải nghe lệnh chúng ta, đám hào tộc quan lại trong huyện cũng phải nể mặt hai nhà ta."
"Đừng thấy hai nhà ta ở cái Bạch Khê thôn này có thể vênh váo tự đắc, thử xem có nhà nào ở huyện thành để mắt tới hai nhà ta không? Chẳng phải hai nhà ta vẫn phải còng lưng đào đất kiếm ăn, chẳng phải trên đầu hai nhà ta chẳng có ai chống lưng hay sao!"
"Nhà họ Chu rõ ràng chỉ có ba năm người, sao Lâm chủ bộ lại phải ăn nói nhỏ nhẹ với hắn? Sao hai nhà ta không dám động vào? Chẳng phải vì Chu Bình là tiên sư, có pháp thuật tiên gia, nên chúng ta mới kiêng dè hay sao?"
Rồi hắn lại ngồi xuống ghế, khẽ thở dài.
"Hai nhà ta thiếu không phải là người, mà là quyền và thế!"
"Chỉ cần có tiên sư, chúng ta mới miễn cưỡng ngồi ngang hàng với các đại tộc, mới có thể mưu cầu danh phận, tìm kiếm cơ hội leo lên cao vị, mở tộc khố, lập học đường."
"Các ngươi không hiểu..."
Tộc trưởng Tôn gia thở dài, đám nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời này, ngoài chút sức lực thì có tầm nhìn xa gì đâu. Trước kia còn có người cười nhạo Lưu gia dốc sức nuôi Lưu Minh, cuối cùng có được gì đâu.
Với nhà nông, tốn bao công sức tiền bạc nuôi một người ăn học là quá phí, thà sớm ra đồng giúp việc, còn kiếm thêm được chút thóc.
Nhưng nếu không tìm đường thoát, thì đời đời kiếp kiếp vẫn phải bám lấy ruộng đồng mà sống.
Nay tiên pháp ở ngay trước mắt, cơ hội đổi vận cho cả gia tộc ở ngay đây, dù gian nan đến đâu, ông cũng không cam lòng bỏ cuộc.
"Lão Tôn, ta hiểu ý ngươi." Tộc trưởng Vương gia thở dài, khuyên can: "Nhưng dù thế nào cũng không thể làm vậy được. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của tiên gia, cứ mò mẫm qua sông thế này, ắt sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Theo ta thấy, hoặc là có điều gì cấm kỵ trong giới tiên gia, hoặc là công pháp kia có vấn đề, nên mới thành ra như vậy."
Tộc trưởng Tôn gia thở dài: "Chuyện này ta nào có lạ gì, nhưng chúng ta còn có thể làm gì? Nếu đi hỏi mấy vị tiên sư kia, e rằng của cải của cả hai nhà chúng ta đều bị ăn sạch mất."
Ông ta biết rõ công pháp tiên gia vốn bí mật bất truyền, đám tiên sư kia vì giữ địa vị của mình, rất có thể sẽ giết cả hai nhà Vương Tôn để diệt khẩu."
"Tộc trưởng, sao chúng ta không giao hảo với Chu gia, rồi nhờ Chu Nhị Lang dạy cho tiên pháp?" Một tộc nhân hỏi.
Tộc trưởng Tôn gia cười khổ, chậm rãi nói: "Sao ngươi biết Chu Nhị Lang có giở trò gì không? Hơn nữa, nhà họ Chu làm sao tin được chúng ta?"
Chu Nhị Lang đâu có ngốc, hắn biết rõ hiện giờ ở Bạch Khê thôn chỉ có mình hắn là tiên sư, nên Chu gia mới được bình yên vô sự.
Đến cả mặt hắn ta còn chẳng dám lộ ra, chẳng phải sợ bị hai nhà hợp sức tiêu diệt hay sao.
"Tộc trưởng, chúng ta có thể dùng tính mạng người nhà họ Chu, ép Chu Nhị Lang dạy tiên pháp cho chúng ta mà." Vẫn có người không cam tâm nói.
Tộc trưởng Vương gia đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, chen vào: "Nếu Chu Nhị Lang tâm ngoan thủ lạt, liều cả mạng người nhà, trốn trong bóng tối rình mò, thì sẽ kết thành huyết hải thâm thù khó mà hóa giải."
Suy cho cùng vẫn là dân nhà nông, trừ phi có thể tuyệt tình như nhà họ Lưu, nếu không họ sẽ suy nghĩ kỹ càng, chừa đường lui cho mình.
Ngay cả việc nhằm vào Chu gia hiện tại, cũng chỉ là những trò mèo nhỏ nhặt sau lưng mà thôi.
Trong chốc lát, cả sảnh đường trở nên im lặng.
Tộc trưởng Tôn gia trầm ngâm một lát, rồi quay sang một bên nói: "Tôn Hồng, ngươi đến nhà họ Chu một chuyến, tìm cách hòa hoãn quan hệ hai nhà."
"Vâng, tộc trưởng." Một thanh niên từ từ lui xuống.
"Lão Tôn, ông không tranh nữa à?" Tộc trưởng Vương gia ngạc nhiên hỏi.
"Tiên pháp vô dụng rồi, vậy không nên làm căng với nhà họ Chu, dù sao thì chỉ cần chờ Chu Nhị Lang chết thì họ cũng suy yếu thôi." Tộc trưởng Tôn gia chậm rãi nói.
Hắn ngoài miệng nói vậy, trong lòng đã tính toán cả rồi.
Tiên pháp vô dụng, muốn gia tộc có tương lai, vẫn phải tính từ Chu gia mà ra tay.
Trước kia không biết người nhà có tiên duyên, nên định bụng chờ Chu Bình chết già rồi nuốt trọn Chu gia. Nay đã biết, dù thế nào cũng phải lấy được lòng tin của Chu gia, để Chu Bình tự nguyện dạy dỗ cho cả hai nhà.
Vừa hay nghe nói cháu đích tôn nhà Chu cũng đã lớn, nhà mình lại có mấy đứa con gái đến tuổi cập kê, đến lúc đó tìm cách cho hai nhà kết làm thông gia, biết đâu sau này chẳng tốn chút sức nào, đã có thể ăn sạch sành sanh Chu gia.
Cùng lúc đó, Chu Bình dẫn theo Chu Minh Hồ trở lại Bạch Khê thôn, đi cùng còn có hai vị lão nhân.
Một người là lão đồng sinh, sớm đã hết hy vọng khoa cử, được Chu Bình dùng trọng kim mời về dạy vỡ lòng cho đám trẻ.
Người còn lại là một lão tốt què chân, ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn còn nét hung hãn, chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta e sợ.
Mời lão tốt về, dĩ nhiên là để dạy võ nghệ cho đám gia đinh hộ viện. Chỉ cần hộ viện đủ mạnh, dù không có Chu Bình, hai nhà Vương Tôn cũng không dám manh động.
Dù biết việc thuê nhiều hộ viện hơn người nhà sẽ tiềm ẩn rủi ro, dù sao lòng người khó đoán, nhưng Chu Bình không còn lựa chọn nào khác. Nếu nhà không có người bảo vệ, an nguy của cả gia đình sẽ bị đe dọa, chứ đừng nói đến chuyện rủi ro tiềm ẩn.