Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tô Trường Quý thở dài yếu ớt: “Văn Định, ngươi về trước đi, chuyện này để chúng ta lo liệu.”
Tô Văn Định định nói gì đó rồi lại thôi.
Nhìn vị thôn trưởng Tô Trường Quý này, hắn chợt nghĩ ra điều gì.
Ăn tuyệt hậu?
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao mình lại nghèo đến thế này.
Là con trai của người hái thuốc, vốn dĩ gia cảnh cũng không đến nỗi tệ.
Mặc dù việc học của Tô Văn Định tốn kém không ít.
Học phí cho thầy đồ, chi phí học tập…
Trong nhà vẫn còn chút tích cóp.
Nhưng sau khi cha mẹ mất, bị Tô Trường Quý xúi giục một hồi.
Nguyên chủ ngây ngô đã mở tiệc chiêu đãi cả làng, còn tin lời Tô Trường Quý nói cha mẹ mất là điềm gở, sẽ mang lại xui xẻo cho cả làng, nên phải mời đoàn hát về diễn tuồng.
Sau màn chiêu đãi này thì tiền tích cóp cũng bay biến hết.
Có thể thấy, tên nuyên chủ kia chẳng có khái niệm gì về tiền bạc.
“Ngươi còn chuyện gì sao?” Giọng Tô Trường Quý hơi nghiêm nghị.
Tô Văn Định chưa kịp mở miệng, bụng đã réo lên ùng ục.
Tô Văn Định lặng lẽ nhìn khuôn mặt Tô Trường Quý.
Khuôn mặt gian xảo lại tỏ vẻ thật thà.
“Thi thể không thể để lâu, phải nhanh chóng an táng.”
Tô Văn Định lặp lại nguyên văn.
Tô Trường Quý sững người, mặt đỏ bừng.
“Biết rồi, biết rồi.”
Tô Trường Quý phẩy tay.
Đám dân làng ngoài cửa, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ cơn sợ hãi.
Ánh mắt nhiều người sáng lên.
Tô Tam là người giàu có trong thôn, lại sống một mình.
Hơn hai trăm người trong thôn hôm nay lại có thể kiếm chác được chút gì đó.
Đa phần dân làng Tô gia đều nghèo khó.
Tô Văn Định đã mở lời.
Vậy là họ lại được ăn tuyệt hậu rồi.
Tiếng bụng Tô Văn Định lại réo lên ùng ục.
Tô Trường Quý cau mày, vẻ mặt chán ghét.
【 Tô Tam giấu một thỏi vàng trong vại gạo. 】
Một dòng chữ đột nhiên hiện lên trước mắt Tô Văn Định.
Rất bất ngờ.
Khiến Tô Văn Định nhất thời không biết phản ứng thế nào.
【 Tô Trường Quý chôn một vò bạc dưới gốc cây đại thụ trong sân. 】
Hệ thống ca ca? Là huynh sao?
Trong lòng Tô Văn Định bắt đầu hò hét.
Nhưng không nhận được hồi đáp.
Tô Văn Định lập tức nghi ngờ mình bị ảo giác vì đói.
Hay là thử nghiệm một chút?
Bụng lại réo lên ùng ục.
Tô Văn Định nhìn chằm chằm Tô Trường Quý.
“Quý thúc, con nhớ ra rồi, Tô Tam thúc từng mượn con mười cân gạo.”
Tô Văn Định mặt dày nói, lặng lẽ quan sát Tô Trường Quý.
Bị nhìn chằm chằm nên Tô Trường Quý cảm thấy không thoải mái, lúng túng quay mặt đi.
Hắn biết mình không ngay thẳng.
Lúc cha mẹ Tô Văn Định mất.
Hắn đã vét sạch của cải trong nhà họ.
Khiến cho đứa trẻ này đến gạo trong vại cũng không có.
Những người còn lại trong thôn, ai cũng rõ ràng.
Một tháng trước, bọn họ đã được ăn uống no say một bữa.
“Đi đi, đi đi.” Tô Trường Quý phẩy tay, chẳng qua chỉ là mười cân gạo, muốn lấy thì cứ lấy.
Còn chuyện của Tô Tam thì không cần Tô Văn Định nhắc nhở.
Trong lòng Tô Trường Quý bắt đầu tính toán, làm thế nào để chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Tô Tam.
Một mình hắn chắc chắn không làm được.
Hắn nhìn về phía những người cùng thế hệ trong thôn.
Gật đầu nhẹ nhàng, không để lộ chút sơ hở.
Tô Văn Định không quan tâm đến bọn họ.
Hắn đẩy cửa bước ra.
Đám đông tụ tập trong sân.
“Các vị thúc bá, làm phiền nhường đường.”
Tô Văn Định vội vàng chắp tay.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai.
“Tên này thật vô tình vô nghĩa, thi thể còn chưa lạnh đã đòi cướp gạo nhà Tô Tam.”
“Ai nói không phải chứ?”
“Còn mặt dày nói Tô Tam mượn hắn mười cân gạo.”
…
Những lời gièm pha không ngớt.
Tô Văn Định cười lạnh trong lòng: Thạch sùng mà đòi dạy đại bàng. Nếu các ngươi lúc trước nương tay thì thân thể này cũng không đến nỗi phải uống nước giếng cầm hơi ba ngày liền.
Hiện tại ta đói đến hoa mắt chóng mặt, tay chân rã rời, nhấc chân cũng khó khăn.
Các ngươi nói ta mặt dày vô sỉ?
Không sao cả.
Đói chết thì thôi, chứ cứ đói tiếp, hắn, Tô Văn Định, nhất định sẽ trở thành kẻ xuyên không có điểm xuất phát thảm nhất.
Người xuyên không đầu tiên chết đói.
Tô Văn Định bước vào bếp nhà Tô Tam.
Tìm một cái thùng gỗ đựng nước rửa rau.
Mở nắp vại gạo.
Gạo trắng bóng khiến hắn nuốt nước miếng ừng ực.
Lấy bát múc gạo trong vại, múc từng bát từng bát vào thùng gỗ.
Ban đầu còn có người nhìn hắn.
Nhưng khi thấy vại gạo đầy ắp gạo trắng, thì cái thùng gỗ của Tô Văn Định cũng chẳng đựng được bao nhiêu.
Tô Văn Định vẫn bình tĩnh.
Một tay hắn thọc sâu vào gạo, không ngừng tìm kiếm.
Cuối cùng cũng chạm vào một vật cứng.
【 Hoàng kim: Một lượng. 】
Hắn vội vàng móc thỏi vàng ra, nhét vào trong ống giày vải.
Lại lục soát một lượt, xác định trong vại gạo ngoài gạo ra không còn thứ gì khác, hắn mới hài lòng dừng lại.
Tô Văn Định cố gắng nâng thùng gỗ đầy gạo bằng đôi tay run rẩy.
Nhìn miếng thịt khô treo trong bếp.
Tô Văn Định lại gỡ xuống một miếng nhỏ.
Đặt lên trên thùng gạo.
“Nhường đường, nhường đường!!!”
“Khoan đã, miếng thịt này…”
Một người dân làng nhìn thấy miếng thịt khô trên gạo.